Đầu óc Cố Đình Lâm hơi choáng váng, cả người quay cuồng nhưng khi nghe thấy giọng cô thì tỉnh táo hơn hẳn.
Đây là giấc mơ cận kề cái chết, hay là...
Cố Đình Lâm có chút không dám tin nhưng người đang ôm ông thì vẫn đang run rẩy.
Ông cố gắng dùng vòng tay rộng lớn ôm lấy cô: "Ba đây."
Khương Ninh tỉnh táo lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, không ngờ đã sống hai kiếp người, tự cho rằng bản thân đã nhìn thấu hết thảy tình cảm trên đời, thứ hư vô mờ ảo này là thứ vô dụng nhất trong tận thế.
Cô khép lòng mình lại, dùng sự lạnh lùng để đối mặt với thế giới đổ nát này, cô cho rằng như vậy sẽ không bị tổn thương.
Nhưng khi lớp vỏ cứng rắn bao bọc xung quanh mình bị đập vỡ, cô mới phát hiện ra rằng đến cuối cùng mình vẫn là động vật tình cảm, không thể kiểm soát được bản thân.
Cô buông tay và lùi lại hai bước, quay người lau vội khuôn mặt ướt đẫm.
Cố Đình Lâm hoàn hồn, quan sát xung quanh.
Giật mình nhưng dường như không quá kinh ngạc.
"Đây là đâu?"
Đầu óc Khương Ninh ong ong, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Cô hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Ba có thể bước ra khỏi cánh cửa này.”
Cố Đình Lâm vẫn còn hoài nghi hỏi: “Con chắc chứ?”
Không gian này có liên quan đến ông, chỉ có điều người được hưởng lợi lại là cô.
Cố Đình Lâm nhạy bén vô cùng: “Có lẽ, chỉ là giấc mộng thôi.”
Khương Ninh hiểu ý ông nhưng dù sao ông cũng đã phát hiện ra thì việc giấu diếm cũng trở nên vô nghĩa: “Cảnh bên ngoài không tệ đâu.”
Cố Đình Lâm đẩy cửa ra, những cánh đồng hoa màu trù phú và ruộng thuốc đập vào mắt.
Ông nhìn thấy trực thăng, tàu du lịch, tàu ngầm, thuyền đánh cá, vô số xe vận tải quân đội, đủ loại container, thậm chí còn có thùng lưu trữ.
Vô số vật tư được xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp, khiến người ta hoa cả mắt.
Ánh mắt lướt qua chỗ nào cũng không khỏi kinh ngạc dù là thủ trưởng đã quen với sóng gió.
Cố Đình Lâm nhìn cô, trong mắt không giấu được sự thương xót: "Thu thập những thứ này, có phải rất mệt mỏi và nguy hiểm không?"
Khương Ninh ngẩn người, không ngờ đây lại là phản ứng đầu tiên của ông khi nhìn thấy không gian.
Thậm chí, ngay cả Hoắc Dực Thâm năm đó cũng chưa từng nói câu này.
Trái tim cô lúc này hơi tê dại, hơi nóng không ngừng dâng lên não, khoé mắt cô cay xè: "Cũng... cũng ổn thôi ạ."
Lý trí bình ổn cảm xúc, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ba có biết không gian này đến từ đâu không?”
Cố Đình Lâm không biết.
“Năm đó ba tặng miếng ngọc bội cho Tống Nhã Linh, bà ta đưa con đến trại trẻ mồ côi rồi cũng vứt lại miếng ngọc này.”
Khương Ninh nói ra sự thật: “Hai ngày trước khi cơn bão đến, con vô tình kích hoạt nó, lúc đó chỉ rộng khoảng 80 mét vuông, diện tích không gian và vật tư đều là sau này mới dần dần thu thập được.”
Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Cố Đình Lâm: “Nếu truy tra nguồn gốc thì không gian này vốn dĩ mà nói là của ba nhưng nó lại tình cờ gắn kết với con, có lẽ ba có thể tìm cách lấy lại.”
Vẻ mặt Cố Đình Lâm bình thản: “Miếng ngọc bội là bảo vật gia truyền của tổ tiên nhà họ Cố, được truyền thừa từ những đời đầu tiên nhưng cuối cùng nó lại sinh ra không gian trong tay con, đây là duyên phận của con với nó.
Nếu nó đã lựa chọn con là chủ nhân thì nó đã thuộc về con rồi, ba sẽ không thèm muốn nó.”
Nghĩ đến những gì cô đã trải qua, ông thấy áy náy vô cùng: “Hơn nữa, ba cũng là ba con, của ba cũng là của con. Bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, với cương vị là một người ba, ba là một kẻ vô trách nhiệm, có nó bảo vệ con trong tận thế, trong lòng ba mới bớt áy náy mấy phần.”
Câu trả lời của ông khiến cô hơi bất ngờ.
Muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Bình tĩnh lại một chút, Khương Ninh mới lên tiếng: “Cả đời ba vì nước vì dân, không muốn dùng vật tư trong không gian để cứu giúp mọi người sao?”
Cố Đình Lâm im lặng, một lúc sau mới nói: “Tất nhiên là ba muốn nhưng chẳng phải con đã làm rồi sao?”
Khương Ninh ngẩn người.
Nếu như xảy ra chuyện đất liền bị nhấn chìm, để cứu nhiều người hơn, có lẽ ông thực sự không nhịn được mà mở miệng nhưng bây giờ đã ổn định rồi.