Không gian chỉ có hơn hai mươi mẫu đất, còn căn cứ thì có tới hơn vạn người, cho dù cung cấp hết sức thì có thể nuôi sống được bao nhiêu người cơ chứ?
Thảm họa thiên nhiên kéo dài mười mấy năm, lòng người xấu xa đã không còn là chuyện hiếm.
Không lao động mà hưởng thụ lâu ngày sẽ trở nên ỷ lại và coi nó như một lẽ thường tình, một khi dục vọng không được thỏa mãn thì hận thù sẽ kéo đến.
Cố Đình Lâm sẽ không lấy tính mạng con gái mình ra để mạo hiểm.
Cho dù có làm thì cũng phải tìm được điểm cân bằng.
“A Ninh, ba rất vui khi con trải qua ngàn khó khăn vẫn giữ được tấm lòng này.”
“Con muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải lo lắng.” Cố Đình Lâm vỗ vai cô: “Chỉ cần ba còn đứng đây, con sẽ không phải chịu ấm ức.”
Khương Ninh quay người ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh lại.
Có phải ông biết cái gì rồi không?
Đúng rồi, cô đã dùng kim loại hiếm để đổi tàu ngầm ở căn cứ quân sự phía Nam.
Ra khỏi không gian, Cố Đình Lâm nằm lại trên giường dưỡng bệnh, ông thấy mệt mỏi vô cùng nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Khác với sự nghiêm khắc thường ngày, khóe miệng ông hơi nhếch lên, cơ thể vô cùng thoải mái.
Khương Ninh mở cửa phòng, phát hiện Hoắc Dực Thâm đang canh ở phòng khách.
Quay lại phòng, cô kể lại chuyện vừa xảy ra: "Ông ấy biết về không gian rồi."
Hoắc Dực Thâm không bất ngờ, từ lúc quyết định ở lại, anh đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.
Thậm chí, quyết định của Cố Đình Lâm cũng không nằm ngoài dự đoán của anh.
Ông đã hoàn thành nhiệm vụ của đất nước, lãnh thổ Hoa Hạ không còn tồn tại nhưng văn hóa và dân tộc của nó sẽ mãi mãi không mất đi, truyền từ đời này sang đời khác.
Nửa đời trước cống hiến cho đất nước, những năm tháng còn lại bù đắp cho người thân, đó quả thật là một quân nhân mẫu mực không có điểm nào để chê trách.
Ngay từ khi Cố Đình Lâm đặt tên căn cứ là Thành phố Phượng, như đã ấp ủ một điều gì đó từ lâu.
Ba mẹ thương con đều sẽ tính kế lâu dài cho con cái họ.
Còn sau biến cố này, trong lòng Khương Ninh đã thực sự chấp nhận Cố Đình Lâm là ba.
Hoắc Dực Thâm thực sự vui mừng thay cô, đây là điều mà Khương Ninh đã thiếu trong cả hai kiếp, giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội.
Thư Tuyết Tình tan làm vào buổi trưa, nhìn thấy Cố Đình Lâm tỉnh lại, bà ấy không kìm được nước mắt.
Khương Ninh không làm phiền họ, mà vào bếp cẩn thận nấu cơm.
Những thứ không nên xuất hiện vẫn không xuất hiện trên bàn ăn.
Đợi đến khi ăn trưa xong, Khương Ninh bưng cho Cố Đình Lâm một bát canh xương thuốc.
Cố Đình Lâm sợ cô lo lắng: "Dì của con là người đơn giản, chuyện không nên hỏi thì sẽ không bao giờ hỏi."
Đây là cách chung sống của hai người, mười mấy năm nay đã quen rồi.
Khương Ninh gật đầu: "Vâng."
Sau chuyện lần này, cả hai đều hiểu rõ, với sự xuất hiện của Khương Ninh, rất nhiều chuyện sẽ âm thầm thay đổi cục diện vốn có của nó.
Buổi chiều, thư ký Hà lại đến, thấy thủ trưởng tỉnh lại thì mừng đến phát khóc.
Cố Đình Lâm có thể xuống giường đi lại, thế là chuyển về nhà mình dưỡng bệnh.
Khương Ninh không ngăn cản, cô bỏ thuốc và nước tiêm cần dùng vào túi, đồng thời không quên xé bỏ ngày sản xuất trên chai truyền dịch.
Đúng là có mấy người tầng lớp cao cấp trong quân đội đến thăm.
Hơn nữa, Cố Đình Lâm đã ốm yếu nhiều ngày như vậy, chắc là có rất nhiều công việc dồn lại còn tồn đọng chưa xử lý.
Khương Ninh chỉ có thể dỏng tai nghe ngóng, dù sao thì căn cứ lớn như vậy, cho dù có ốm cũng không phải nói buông tay là buông tay được.
Đến tối, có một vị khách không mời mà đến: "Chị."
Nhìn thấy nụ cười của gã ta, Khương Ninh đau răng vô cùng.
Cô thấy lạ, sao lần nào anh chàng này cũng đến đúng giờ cơm thế, đúng là không có ai như vậy mà.
Lần này không phải cục bột nhão mà có thể đánh cho vài phát là tống cổ đi được, Khương Ninh bảo Đậu Đậu rán thêm một quả trứng, nửa đĩa giăm bông, một hộp thịt hộp, một hộp cá hộp.
Cậu ba nhà họ Dung chảy nước miếng: "Chị, chị tốt với tôi quá!"
Gã ta đúng là không khách sáo, ăn ngấu nghiến: "Anh rể, mười mấy năm nay tôi đã không được ăn trứng rồi."
Quả trứng rán thơm phức, hai miếng là hết sạch: "Tiểu Đậu, tay nghề của em đỉnh quá."
Ăn như gió cuốn, miệng dính dầu mỡ.
Ăn hết hai bát cơm đầy, cậu ba nhà họ Dung mới chậm lại: "Chị, bệnh của ba tôi đã khỏi chưa?"
Ba tôi? Mắt Khương Ninh nheo lại!