Đã quen với độ mặt dày của cậu ba nhà họ Dung, Khương Ninh thật sự là không còn gì để nói: “Đỡ hơn một chút rồi.”
Cậu ba nhà họ Dung vẫn vô tư: “Phải nói là ba tôi phúc lớn mạng lớn, kiên cường chống lại bệnh tật, Diêm Vương thấy cũng phải lui bảy bước, sống đến trăm tuổi cũng chẳng bị làm sao đâu.”
Khương Ninh không nhịn được mà trợn mắt khinh thường.
“Chị, thi thể trên tàu chở hàng đã được xử lý, tôi cũng cho người dọn dẹp khoang tàu sạch sẽ rồi.”
Cậu ba nhà họ Dung quay lại vấn đề chính: “Trong đó có không ít vật tư, chị định xử lý thế nào?”
Bệnh của Cố Đình Lâm đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần chữa trị đến khi khỏi hẳn là được, giờ là lúc xử lý tàu chở hàng.
Khương Ninh suy nghĩ: “Dầu ở trên tàu, kính, vật liệu thép, gỗ các loại thì hãy vận chuyển toàn bộ về giúp tôi, lương thực đã mốc rồi thì vứt đi, còn lại thì cho tôi một nửa, một nửa còn lại cho cậu.”
“Nếu như để quân đội phụ trách thì chi phí làm việc cứ dùng dầu nhiên liệu trả, nếu như nhờ người bình thường vận chuyển thì dùng lương thực hoặc thuốc men trả.”
“Chúng ta giải quyết rồi nộp lên dầu nhiên liệu kiếm được là được.” Cậu ba nhà họ Dung khôn ngoan giảo hoạt, tính toán đâu ra đấy: “Có thể lấy ít dầu nhiên liệu đi một chút, rồi đến lúc đó phát cho mỗi binh sĩ hai cân lương thực, được không?”
Khương Ninh nói gì được nữa đây, nộp dầu nhiên liệu lên để nhận được sự tán thưởng từ lãnh đạo, rồi lại phát cho binh sĩ của mình chút phần thưởng để lấy lòng.
Loại người này đi đến đâu cũng có cái ăn cái để.
Nếu như thiên tai không tới, thành tựu của gã ta trên thương trường cũng không thua kém gì ông cụ Dung hồi đó đâu.
Đương nhiên, cũng có thể dựa vào nửa bộ luật hình sự đạp lên máy may, hoặc là lái xe điện đụng.
“Chị à, chị với anh rể đối xử với tôi tốt như vậy, tôi đâu dám lấy đồ gì của hai người đâu.” Gã ta nói: “Yên tâm đi, vật tư trên tàu sẽ được kiểm kê, bảo đảm nguyên vẹn không thiếu sót cái nào.”
Khương Ninh chê gã ta ồn ào, thở dài rồi xoa trán: “Lương thực chia mỗi bên một nửa đi, còn thù lao của binh sĩ thì cứ lấy từ chỗ của tôi.”
“Chị à, như vậy đâu có được, đó đều là những thứ chị và anh rể phải liều mạng mới có được mà…”
“Phần của cậu chia cho Đội trưởng Hà một nửa, hai ngày nữa tôi qua thăm ông ấy.”
Cậu ba nhà họ Dung miệng nhanh hơn não: “Được nha chị.”
Chẳng kịp bịt miệng!
Gã ta được chị chỉ huy nên rất tự hào: “Chị à, kính chuyển về rồi thì đặt ở đâu? Cái sân này của chị không để hết được đâu.”
“Tôi muốn dùng kính để xây nhà kính, nhưng mà chỉ toàn là kính thôi, không có phụ kiện đinh tán gì…”
“Chị à, chị đừng khinh thường trí tuệ của người Hoa Hạ chúng ta, người sống vẫn có thể nhịn tiểu mà chết mà, phải không?”
Cậu ba nhà họ Dung vỗ ngực cam đoan: “Chuyện này cứ để tôi lo, tôi bảo đảm sẽ xây mấy chục cái nhà kính cho chị.”
Nhớ tới sự cà lơ lất phất của gã, trong lòng Khương Ninh rung lên hồi chuông cảnh báo: “Cậu chắc chứ?”
“Có gì mà phải lo, căn cứ thành phố Phượng có hàng ngàn người, sở hữu trí tuệ vô cùng vô tận, xây nhà kính chẳng phải chuyện khó khăn gì, chị chỉ cần nhìn là được.”
Nghĩ tới kế hoạch tạo thần cùng với biểu hiện gần đây của gã ta, Khương Ninh quyết định cho gã ta cơ hội: “Được, cho tôi chiêm ngưỡng bản lĩnh của cậu đi.”
Cậu ba nhà họ Dung rất vui, khóe miệng kéo tới tận mang tai.
Khương Ninh đột nhiên thấy hơi hoài niệm, nhớ khi ấy gã ở câu lạc bộ sửa xe quần áo lượt là, đeo dép lê kim cương, xe xịn gái đẹp vây quanh, đi trên những chiếc xe sang trọng thế nào…
Vậy mà hôm nay lại bởi vì tiếp nhận công trình mà vui vẻ như một đứa trẻ ba tuổi.
Ôi thời gian.
“Chị, kính vận chuyển thẳng đến vườn trồng cây phía nam nhé, lúc trước có bão cát, mấy ngày trước nước mưa rơi xuống có vấn đề nên rau xanh đã bị khô héo vàng úa, không cứu nổi nữa rồi.”
May mắn được mấy tháng, đám rau xanh chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là có thể thu hoạch lại bị khí hậu khắc nghiệt phá huỷ không thương tiếc.
Có thể đoán được trong khoảng thời gian tới, những người còn sống sót sẽ trải qua những ngày tháng khó khăn như thế nào rồi.
Đợi gã ta ăn no uống say xong, Khương Ninh đưa cho gã ta sáu hộp hoa quả đóng hộp: “Không có phần của cậu đâu, bốn hộp đưa cho anh trai và cháu gái cậu, hai hộp còn lại đưa cho Đội trưởng Hà.”