Ở Áo Viên gọi thế quen rồi nên Khương Ninh xưng hô như vậy với Hà Thiên Minh.
Cậu ba nhà họ Dung vừa ăn vừa cầm, không hề khách sáo nói: “Cảm ơn chị, vận chuyển nguyên vật liệu cùng với việc xây nhà kính rất tốn sức tốn thời gian, tôi lại bận, không lấy đâu ra được nhiều thời gian như vậy, đến lúc đó cho anh trai với cháu gái chạy việc vậy.”
“Nhưng mà chị yên tâm, chắc chắn sẽ làm việc đâu ra đấy, không thì chị cứ vặt đầu tôi xuống mà làm bóng đá cũng được.”
Khương Ninh thật sự chê gã ta ồn ào: “Bớt nói nhảm, mau đi đi.”
Buổi tối lúc tắt điện nghỉ ngơi.
Thấy cô không có yêu cầu gì, cũng chẳng buồn ngủ, Hoắc Dực Thâm khó hiểu hỏi: “Có tâm sự à?”
Khương Ninh nghĩ ngợi một lúc: “Cậu ba nhà họ Dung lần này rất đáng tin, em định cho cậu ta một cơ hội.”
“Buộc cậu ta lên sợi dây lợi ích của chúng ta hả?”
“Ừm.”
Căn bệnh của Cố Đình Lâm giống như một cú đấm mạnh lên trái tim của Khương Ninh, có một số việc dễ thả chứ không dễ kéo.
Cậu ba nhà họ Dung tính tình ngạo mạn thích khoe khoang, tiếp cận cô cũng là vì có mục đích, thế nhưng khi nguy nan hoạn nạn mới thấu lòng người, chính vì trong lòng gã ta có mưu tính nên mới có thể yên tâm đưa vào trong đội.
Bất kể là giao tiếp hay là sinh tồn, gã ta đều có một con đường đặc biệt của riêng mình.
Với tư cách cộng sự, gã ta hẳn là một lựa chọn không tồi.
Sau khi đã ra quyết định này, trong lòng cô đã nhẹ nhõm đi không ít, hy vọng gã ta sẽ không có ngày khiến cô phải vung đao.
Ăn sáng xong, đợi Thư Tuyết Tình đi làm, Khương Ninh đi một chuyến sang nhà bên cạnh: “Sao không truyền nước biển?”
Cố Đình Lâm giải thích: “Bệnh nhân trong viện nhiều quá, dì Thư của con nói buổi trưa quay lại truyền.”
Khương Ninh lấy canh gà hầm ra bồi bổ cho ông rồi treo bịch nước biển lên.
Thấy trên bàn vẫn còn đặt văn kiện viết tay, sắc mặt cô trầm xuống: “Ba ngày nào cũng liều mạng như thế này, ba thực sự không cần cái mạng này nữa hay sao?”
Cố Đình Lâm phủ nhận: “Những chuyện không quan trọng ba đã cho người dưới quyền xử lý rồi.”
Một lần nữa trở về từ Quỷ Môn Quan, cộng thêm sự quan tâm của con gái, cuối cùng ông cũng chịu nói ra cái khó của công việc: “Quân sự thì không có vấn đề gì, chính vụ mới khiến người ta đau đầu.”
Khương Ninh đã để ý đến vấn đề này từ lâu.
Đến ba trăm ngàn người ở căn cứ quân sự phía Nam ông cũng có thể đối phó, bây giờ còn khoảng chưa đến năm nghìn quân nhân, đối với Cố Đình Lâm thì dễ như ăn kẹo.
Nhưng căn cứ quân sự phía Nam quản lý theo hướng thuần quân sự hoá, cho dù được tập hợp thành từ vô số nhóm nhỏ những người nhặt rác thì cũng sẽ chẳng có ai dám làm càn trong căn cứ, đây là nhờ vào thủ đoạn quản lý cứng rắn của ông.
Thế nhưng thành phố Phượng không giống như vậy, nó không phải là căn cứ quân sự mà là căn cứ do quân nhân lãnh đạo.
Việc quân sự hoá tất cả những người còn sống sót không hề phù hợp.
Nếu như xã hội hoá quân đội thì căn cứ sẽ loạn mất.
Xã hội hiện đại sở dĩ là do có nền văn minh nên đã phát triển rất nhanh chóng, đầu tiên phải tách quân sự và chính trị ra, đây là hai đường thẳng luôn đi đôi với nhau, lúc loạn lạc chúng sẽ giao nhau, còn khi hoà bình chúng sẽ đi song song với nhau.
Hỗ trợ nhưng cũng không can thiệp lẫn nhau.
Quản lý xã hội mà đanh thép cứng rắn thì không thể được mà cần phải trí tuệ nhiều hơn.
Dưới con mắt của quân nhân, người sống sót không dám giết người phóng hỏa, nhưng hôm nay anh ăn trộm củi, ngày mai thằng kia ăn trộm quần áo rách, hoặc là đang đi trên đường lại xảy ra lục đục, anh một quyền thằng kia một cước, những chuyện lông gà vỏ tỏi này ngày nào cũng sẽ xảy ra.
Anh để cho người cứng rắn cố chấp như quân nhân đi phân xử công chính thì sẽ chỉ làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi.
Không thể tính đó là tội lớn, cũng không thể chĩa súng vào bọn họ, ngày nào bọn họ cũng bị những chuyện gà bay chó sủa này làm cho hao tốn thời gian công sức.
Khương Ninh không muốn ông quá cố vì cố quá: “Ba đã từng nghĩ tới chuyện tách triệt để quân sự và chính trị ra chưa ạ?”