Ở đấy có quá nhiều người chen chúc, hơn nữa vì trời mưa to nên ánh sáng không tốt, cô lại cố tình điều chỉnh vị trí nhưng không ngờ vẫn bị ánh mắt đầy tinh vi của anh nhìn thấu.
Khương Ninh mỉm cười, giả ngu giả ngơ.
“Kéo bả vai về phía sau, khi giơ súng lên thì thân trên hơi nghiêng về phía trước, khớp xương khuỷu tay hơi uốn cong…”
Top server giảng bài, Khương Ninh thầm ghi nhớ nó, về nhà thì bắt đầu luyện tập.
Trong lòng mỗi người đều tự hiểu rõ nhưng không ai nói ra, cũng không một ai hỏi nó đến từ đâu.
…
Sau khi tiếng súng vang lên, toàn bộ tòa nhà rơi vào khoảng không im lặng, không một ai dám có ý định đánh vào tầng mười tám này.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng đến mức muốn nổi điên, Trương Siêu và Lục Vũ sau khi đã tăng cơ tay thì tràn đầy tự tin, bọn họ đến gõ cửa phòng 1801 kêu gọi cùng nhau ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Mực nước càng ngày dâng càng cao, bọn họ đã không còn chút hy vọng nào đối với việc tạnh mưa nữa rồi.
Đây chính là tận thế, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ?
Vật tư bị tiêu hao theo từng ngày, chỉ có chi ra chứ không có thu vào khiến cho trong lòng mọi người trở nên hốt hoảng.
Hoắc Dực Thâm đồng ý, Đậu Đậu cũng ầm ĩ đòi đi theo, tên trộm gà Cola cũng quyết đoán xếp hàng: “Gâu!”
Chú chó đã trưởng thành, nó có suy nghĩ của riêng mình, Khương Ninh có muốn nhốt nó lại cũng không nhốt được: “Phải tự biết bảo vệ tốt cho mình.”
Cola chạy về phòng, lôi bộ quần áo phòng vệ chống các loại vũ khí sắc nhọn và cả áo mưa cho chó ra.
Đến đây, nó sắp ra trận rồi, con sen mau đến mang áo giáp chiến đấu vào cho nó nhanh lên!
Khương Ninh dở khóc dở cười, vừa mặc áo vào cho nó vừa trêu chọc: “Ai da, chú cún nhà ta lại phải ra ngoài kiếm đồ ăn rồi sao?”
Chú chó đen mặt vừa kiêu ngạo lại vừa xấu hổ, con sen chờ đó, em đây sẽ đi lấy thịt về cho chị ăn!
Khương Ninh đứng ở trên lầu nhìn họ đi ra khỏi khu nhà ở, cô lấy bộ lông chồn ra, đo thử kích thước, tính toán muốn may quần áo cho chú chó.
Mưa vẫn không ngừng rơi nhưng thời tiết rõ ràng ngày càng lạnh hơn.
Khương Ninh mơ hồ cảm nhận được cái lạnh giá cực độ đang đến gần.
So với lũ lụt, thời tiết lạnh lẽo rét buốt này mới là thứ nguy hiểm đến mạng người nhất.
Chó chăn cừu có thể nhanh chóng thích nghi với mọi hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, nhưng Khương Ninh vẫn vô cùng lo lắng vì thời tiết lạnh nhất có thể là âm sáu mươi, bảy mươi độ, con người có quấn mình thành con gấu cũng chưa chắc có thể sống sót được, huống gì nó chỉ là một chú chó chăn cừu với bộ lông ngắn củn.
Nghĩ đến kiếp trước toàn bộ thân thể nó đều nứt nẻ, chảy đầy máu mủ, trái tim Khương Ninh run rẩy dữ dội.
Lần này, cô tuyệt đối không thể để nó chịu đựng loại đau khổ đó nữa.
Trịnh Vỹ Lệ đến thăm nhà, thấy cô đang cắt lông thú, ngạc nhiên hỏi: “Đang làm quần áo cho Cola à?”
“Đúng vậy, em thấy mấy ngày gần đây càng ngày càng lạnh, hôm qua em còn bị lạnh đến tỉnh giấc.”
Khương Ninh cố ý nhắc nhở: “Đầu tiên là cơn bão lớn, hiện tại lại là những cơn mưa lớn kéo dài suốt hai tháng, sau này không biết còn có loại thời tiết quái quỷ gì nữa đây?
Chỗ chúng ta đang ở là phương Nam, mùa đông không lạnh lắm, đâu giống với phương Bắc đã lạnh là âm mười mấy độ.”
“Đúng vậy, nếu nhìn lại mấy năm vừa rồi, ở phương Bắc cũng đã có tuyết rơi rồi.”
“Chị nói xem, có phải ở phương Bắc cũng có thiên tai lũ lụt không?” Khương Ninh tò mò hỏi: “Hiện tại đang là mùa đông, đừng nói là khắp nơi đều bị đóng băng đó chứ?”
Trịnh Vỹ Lệ không dám nghĩ đến, đó sẽ là địa ngục trần gian.
“Thành phố Phượng không lạnh, mùa đông năm ngoái em còn mặc áo ngắn tay, không biết năm nay sẽ thế nào?” Khương Ninh nhắc nhở thêm: “Em cảm thấy thời tiết có thể sẽ lạnh hơn năm ngoái nhiều.”
Nghe cô nói như vậy, Trịnh Vỹ Lệ có dự cảm không tốt: “Có lạnh cũng chẳng còn cách nào khác, bọn chị đã dự trữ quần áo và củi rồi, chắc sẽ ổn thôi.”
Nói chuyện một hồi, cô ấy mới nghĩ đến chuyện quan trọng: “A Ninh, những người ở trong tòa nhà này hiện tại đang bị dọa cho an phận, nhưng ai biết sau này sẽ ra sao, vật tư của em nên được cất giữ riêng, lỡ như một ngày nào đó tầng mười tám này bị phá hủy cũng sẽ không đến mức bị cướp hết sạch.”
May mà Trương Siêu đột nhiên nghĩ đến, bọn họ đã hành động suốt đêm, mở hết trần nhà bếp và nhà vệ sinh ra, sau khi đóng gói thực phẩm và thuốc men cẩn thận thì đem đi giấu ở nhiều nơi.
Không chỉ trần nhà mà cả ống quạt hút khí, bồn chứa nước nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.