Trứng gà không thể để vào cùng một giỏ được, Trịnh Vỹ Lệ lo lắng nói: “Chờ Trương Siêu và Lục Vũ quay về, bảo hai người đó giúp em.”
“Chị không sợ bị chuột gặm hết à?”
Trịnh Vỹ Lệ cứng họng: “Chuột á, chẳng phải như vậy cũng tốt hơn so với việc bị người khác cướp đi sao? Không được rồi, còn phải nghĩ cách bỏ ít thuốc chuột hoặc là bẫy dính chuột nữa mới được.”
“Ý kiến của các chị rất hay, để lát nữa em cũng thử xem.”
Khương Ninh khẳng định sự thông minh của 1803: “Chị xem thử nếu em khoét rỗng cái ghế sô pha kia thì có thể giấu được đồ ăn không?”
Đúng rồi, sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ!
Sau khi tiễn Trịnh Vỹ Lệ đi, Khương Ninh tiếp tục việc may lông thú, nguyên vật liệu còn rất nhiều nên cô nghĩ đến việc cũng may một chiếc cho Đại Hôi và Tiểu Bạch.
Lông của hai đứa nhóc này rất dày, hơn nữa Tiểu Bạch sắp sinh đứa con thứ hai rồi, không biết nó có chịu được cái lạnh rét buốt sắp tới không.
Còn về kế hoạch đối với phần thịt của bọn chúng, Khương Ninh muốn bọn chúng có thể sống sót, nhưng nếu thực sự không thể sống được thì chỉ có thể mang chúng đi làm thịt kho tàu.
Tất cả đều phải phụ thuộc vào số mệnh của bọn chúng.
Khương Ninh xách hai đứa lại đây, đo kích cỡ và đánh dấu lên vải dệt, vì có lông xù nên ôm chúng rất ấm.
Có lẽ là vì đồ ăn ngon nên cảm giác bọn chúng lớn hơn rất nhiều.
Đặc biệt là Tiểu Bạch, cái bụng tròn to, chắc có không ít nhóc con trong này.
Sau khi cắt chỉnh thành công ba mảnh lông thú, độ tự tin của Khương Ninh đối với khả năng DIY* của mình đã tăng hơn rất nhiều.
*DIY: Là viết tắt của từ do - it – yourself, ý chỉ hoạt động tự thiết kế, sửa chữa hay tạo ra những vật dụng mới mẻ ngay tại nhà thay vì thuê người khác làm.
Chỉ có mỗi lông thú thôi thì không đủ nên cô đã nghĩ đến không gian có cất rất nhiều vải, cô chọn vài đoạn vải ấm về may thêm vào cho bọn chúng.
Khương Ninh đến tìm kiếm trong không gian, lấy hai cuộn vải chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy bộ quần áo giữ nhiệt có giá một trăm chín mươi tám nghìn.
Cô tiện tay lấy nó ra, quyết định thử bộ quần áo giữ nhiệt của nữ giới này.
Không cần phải nói thêm, mặc nó lên trên người rất thoải mái, chất vải mềm mại như tơ tằm.
Kích cỡ thì có hơi lớn, Khương Ninh tính sẽ dùng nó làm đồ ngủ.
Cô vừa định cởi ra thì đột nhiên nhận ra có chỗ không thích hợp.
Trời mưa cộng với nhiệt độ hạ thấp, hôm nay nhiệt độ chỉ trên dưới hai mươi mốt độ, cô mặc chiếc áo len mà thường ngày cô hay mặc nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Lớp vải dệt khá mỏng này lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp, lớp vải mềm mại bao bọc cơ thể cô như một lớp màng sinh học.
Khi mặc lên người có cảm giác ấm hơn nhiều so với mặc áo len.
Chẳng lẽ thật sự có thể giữ được nhiệt độ ổn định sao?
Nhiệt độ trong không gian cao hơn bên ngoài nên cô vội vàng bước vào.
Quả nhiên cảm giác ấm áp đã biến mất, nhưng thay vào đó là cảm giác thoải mái như đang khỏa thân chạy bộ.
Khi cô bước ra lại, sự ấm áp lại lần nữa lan tràn khắp cơ thể.
Đây thực sự là… Loại quần áo giữ nhiệt công nghệ cao.
Khương Ninh suy nghĩ một chút, lúc lấy hàng hóa cô cũng không cảm thấy nó có gì đặc biệt, chắc là sự chênh lệch về độ ấm cũng không bao nhiêu.
Cô mang bộ đồ giữ nhiệt ra mở bếp gas, đặt tay lên phía trên bếp.
Lòng bàn tay có thể cảm nhận được độ nóng, cánh tay cũng không ngoại lệ, nhưng nhiệt độ mà nó cảm nhận được lại thấp hơn rất nhiều so với lòng bàn tay.
Giữ nhiệt độ ổn định là sự thật nhưng vĩnh viễn ổn định ở hai mươi lăm độ là không tồn tại.
Nhưng có thể sản xuất ra loại vải này thì không thể dùng từ tuyệt vời để hình dung được nữa rồi.
Nếu không có trận thiên tai này, một khi loại vải này được đưa ra thị trường thì nó sẽ trở thành một loại kỹ thuật công nghệ mang tính cách mạng.
Một trăm chín mươi tám nghìn, thực sự rất đáng giá.
Có mười đoạn vải giữ nhiệt, dài ba trăm ba mươi ba mét.
Số lượng thật sự quá ít, nhưng chỉ cần cô sử dụng tiết kiệm, cho dù kiểu thời tiết khắc nghiệt có lặp đi lặp lại không ngừng thì nó cũng đủ giúp cô sống sót đến cuối đời.
Cô dứt khoát may cho mình hai bộ, hai bộ cho Cola, còn Đại Hôi và Tiểu Bạch thì cô dùng những mảnh thừa còn lại may cho.
Không chỉ quần áo mà còn có cả găng tay, tất, khăn quàng cổ, thật là phí vải mà.
Giá của loại vải may quần áo giữ nhiệt này rất đắt, Khương Ninh không muốn lãng phí chút nào trong số đó, cô tìm kiếm các tài liệu về kỹ năng sống, thành công tìm thấy được phần giáo trình hướng dẫn thiết kế và cắt may trang phục.
Sau khi tìm hiểu sơ bộ, cô lại dùng một loại vải khác để luyện tập.
Sau khi việc điều trị bị gián đoạn mấy ngày, bà Chung lại tiếp tục lên tầng mười tám để điều trị.
Không phải bà ấy muốn dừng lại, mà là trận giằng co đó có ảnh hưởng rất lớn, những người bị thường rồi nhiễm bệnh đã chết thêm vài người nữa.
Đúng là không ai dám động đến tầng mười tám, nhưng có rất nhiều người ôm hận trong lòng, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do tầng mười tám gây ra.
Nếu tầng mười tám chịu đưa đồ ăn ra thì bi kịch ngày đó sẽ không xảy ra.
Bà Chung nói ra một câu rất thấm thía: “Tiểu Khương, lòng người bị cuộc sống này ép cho biến chất rồi, sau này cháu nhất định phải cẩn thận.”