Người phụ nữ gầy gò, nước da tái nhợt đang ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa vỗ ngực kêu la: "Còn công lý nữa không? Người nhà thủ trưởng thì sao, bọn họ có thể ức hiếp dân chúng à?"
Bà ta không ngừng gào thét như thể bà ta đã bị đối xử tệ bạc.
Cậu cả nhà họ Dung đang xây nhà kính mới cũng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đậu Đậu không để ý đến tiếng la của người phụ nữ mà chỉ bình tĩnh giải thích: “Bà ta đã trộm hạt giống thuốc bắc.”
Người phụ nữ bật khóc nói: “Trời ơi, tuổi còn trẻ thế mà dám nói bậy, không sợ sét đánh à.”
Đúng là cậu cả nhà họ Dung có xuất thân giàu có nhưng trong thời kỳ thiên tai tận thế này thì loại người nào mà anh ta chưa thấy qua chứ, mặt anh ta lập tức tối sầm lại: “Khóc cái gì? Có trộm hay không? Chỉ cần nói cho rõ ràng là được."
Người phụ nữ kích động đứng dậy, lục tung hai túi rách nát của mình: "Tôi có thể trộm được cái gì? Bỏ vào chỗ nào được chứ! Cô ta thích dùng quyền thế để ức hiếp người khác thôi."
Cậu cả nhà họ Dung hiểu Đậu Đậu, cô bé sẽ không đổ oan cho người khác.
Nhưng hiện giờ người phụ nữ trung niên đã lục soát tất cả các túi trên người, thực sự không có hạt giống nào cả.
Loại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hạt giống ở thời tận thế rất quý giá, đặc biệt là hạt giống thuốc bắc nên rất ít người có thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Có thể là bà ta cảm thấy Đậu Đậu chỉ là một cô gái trẻ, dễ bị lừa vì muốn giữ thể diện nên nảy sinh ý xấu.
"Bà có trộm, còn giấu trên người của bà." Đậu Đậu kiên quyết nói: "Bà đừng làm trò này trước mặt tôi, nếu bà muốn làm ầm ĩ thì hãy đến chỗ cảnh sát đi, bọn họ sẽ điều tra rõ."
Đúng là có cảnh sát ở căn cứ nhưng nhân viên thực thi pháp luật đều là người được điều động từ quân đội.
Người phụ nữ trung niên càng gào thét dữ dội hơn, bà ta vừa khóc lóc vừa thề trời thề đất rồi lại hóa thân thành người bị hại.
Những công nhân vây xem thì thầm to nhỏ.
Bọn họ đều là những người sống sót dưới đáy xã hội nên đa số đều vô thức đứng vào vị trí nạn nhân nhưng ở tận thế rất khó kiếm được đồ ăn nên không có ai dám nói giúp bà ta. Bởi vì mọi người đều sợ mất đi công việc mà mình khó khăn lắm mới tìm được.
Dung Đình Đình chen qua đám đông bước vào, cô bé kéo Đậu Đậu sang một bên rồi khẽ nói: “Chị Đậu, bà ta ăn trộm thật à?”
Đậu Đậu gật đầu, cô bé còn biết bà ta giấu nó ở đâu.
Dung Đình Đình là người bò ra từ đống người chết nên khi cô bé nhìn thấy vẻ mặt của Đậu Đậu thì lập tức hiểu ra.
Cô bé không nói lời nào mà lao tới và bắt đầu đánh nhau với người phụ nữ trung niên.
Mặc dù Dung Đình Đình còn nhỏ tuổi nhưng dạo gần đây cô bé được ăn no nên khá khỏe.
Cô bé cưỡi lên cơ thể của người phụ nữ trung niên và bắt đầu kéo quần lót của bà ta.
Người phụ nữ trung niên hoảng sợ, bà ta vội vàng dùng hết sức bảo vệ quần mình: “Làm trò gì vậy, cái đồ không biết xấu hổ!”
Dung Đình Đình xé quần của bà ta rồi nhấc chiếc quần lót bị rách lên, bên trong may một chiếc túi chứa một nắm hạt giống thuốc bắc.
Vì nó bị xé quá mạnh, vải cũng mỏng manh nên hạt giống thuốc bắc vương vãi khắp nơi.
Ban đầu, người phụ nữ trung niên cũng sửng sốt, sau đó bà ta ôm mặt khóc thảm thiết: “Tôi cũng không muốn, nhưng gia đình tôi ai cũng bị bệnh rồi chết, tôi muốn sống sót, tôi chỉ muốn sống!”
Bà ta càng khóc càng gào to hơn: “Mấy người nghĩ tôi muốn làm việc này à? Trước đây tôi đã tốt nghiệp đại học 985, năm nào tôi cũng kiếm được mấy triệu từ công ty nước ngoài. Tôi còn có hai căn hộ và hai chiếc ô tô ở nhà, tôi còn từng hiến máu và gửi tiền từ thiện... Ai mà không muốn bản thân sạch sẽ gọn gàng, được ăn uống đầy đủ hàng ngày? Nhưng ông trời không cho tôi đường sống.”
Đám đông ồ lên rồi lại yên lặng.
Trộm thuốc bắc là sai, nhưng... Ai trong số bọn họ không muốn những thứ này chứ?
Dung Đình Đình nhổ nước bọt vào mặt bà ta rồi mắng: "Ăn cắp chính là ăn cắp. Ai mà không chịu cảnh bữa đói bữa no trong thiên tai? Ai mà không phải trải qua những đau khổ nói ba ngày ba đêm cũng không hết? Không lẽ chỉ có mình bà gặp khó khăn à?"
"Ông nội tôi từng là người giàu nhất Hoa Hạ đấy, tôi sinh ra đã là một cô chiêu trong một gia đình giàu có nhưng bây giờ tôi có khác gì với mấy người nhặt rác hay hốt phân không..."