Trong những ngày tận thế, trong lòng ai mà không não nề, mỗi đêm nằm mơ thấy nó, thì cũng không biết bao nhiêu lần không thiết sống nữa.
Dung Đình Đình đi đến bên cạnh Đậu Đậu: “Chị Đậu Nhi, bây giờ tang chứng vật chứng đầy đủ, chị có muốn đưa bà ta đến đồn cảnh sát không?”
Đậu Đậu đi về phía người phụ nữ trung niên và nói: “Tôi có thể trả lương cho bà, nhưng nông trường sẽ không thuê bà nữa.”
Nói xong, cô bé nhìn lướt qua những công nhân đang đứng ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp hiện lên chút nghiêm nghị: “Hôm nay là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, nếu như có lần sau chúng tôi sẽ đưa thẳng đến chỗ cảnh sát mà không nhiều lời, đồng thời tôi sẽ không bao giờ thuê người đó nữa!"
Cậu cả nhà họ Dung xua tay giải tán đám đông: "Giải tán hết đi, việc ai người nấy lo làm đi!"
Nói xong, anh ta gọi các thành viên trong tổ trồng trọt sang một bên rồi tiến hành giáo dục tư tưởng cho họ để họ biết trân trọng công việc đang làm.
Thấy sự việc đã được giải quyết, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm lặng lẽ rời đi.
Qua việc này, Khương Ninh không khỏi nhìn Dung Đình Đình với con mắt khác, e rằng sau này cô bé sẽ có triển vọng hơn cậu ba nhà họ Dung nhiều.
Cô bé có con mắt tinh tường, sẵn sàng làm con tốt, chẳng có gánh nặng hình ảnh gì cả.
Còn Đậu Đậu thì rất bình tĩnh, không hủy hoại hình ảnh của mình vì những chuyện nhỏ nhặt.
Cô bé đã làm đúng với thân phận một người chủ nông trường, không giống như khi ở căn cứ Hoa Thành, cô bé lựa chọn im lặng khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình ăn trộm giòi.
Tuy lập trường khác nhau, cách ứng phó khác nhau nhưng cả hai lần, cô bé vẫn giữ được thiện chí ở trong đó.
Khương Ninh khá hài lòng, sau này cô bé có thể đi được bao xa thì phải xem tạo hoá của chính mình.
Buổi tối, Cố Đình Lâm về nhà.
Khương Ninh đi đến phòng kế bên, nói cho ông việc đăng ký đã được phê duyệt: "Hai ngày nữa sẽ tiến hành đăng ký."
Cố Đình Lâm quan tâm: "Đội này là đội cố ý thành lập để thu thập số thùng lưu trữ và các loại vật liệu, đến lúc đó có thể các con phải chạy đôn chạy đáo đủ nơi, con có tự tin mình sẽ thu thập được chúng không?"
“Tất nhiên là tự tin rồi, con sẽ cố gắng hết sức để thu thập chúng, nhưng chắc chắn sẽ không thể nào thu thập hết được."
Cố Đình Lâm gật đầu: “Ừm, cứ lượng sức mà làm."
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Ninh, con có hứng thú với bệnh viện không?”
Khương Ninh không hiểu lời của ông.
"Con là dân học y, đợi thu thập xong thùng lưu trữ thì con có thể đến bệnh viện làm việc."
Khương Ninh mở miệng, một lúc sau mới nói: "Vâng."
Cố Đình Lâm xoa xoa hàng chân mày, nói: "Mấy ngày nữa ba sẽ đích thân đi tìm Hà Thiên Minh."
Sau khi bàn việc công xong, Khương Ninh bắt mạch cho ông.
Ánh mắt nghiêm nghị dần dần trở nên hiền từ, Cố Đình Lâm không khỏi lo lắng: "Khi đi làm nhiệm vụ nhất định phải chú ý an toàn, làm việc gì cũng không nên cố quá."
Khương Ninh không nhịn được, bèn nói: "Còn ba thì sao? Đừng chỉ biết nói người khác."
Hai ba con nhìn nhau bật cười.
Đậu Đậu về nhà rất muộn, cô bé không nhắc đến lời nào về chuyện xảy ra ở nông trường, cô bé chỉ báo tin tốt không báo tin xấu: “Chị dâu, ngày mai nhà kính số 1 sẽ hoàn thành việc gieo giống, khi nào làm xong em sẽ đến xưởng tính chuyện nuôi giòi.”
"Được rồi, đừng vội, cứ từ từ."
Ăn cơm xong, Khương Ninh mang một ít trái cây đóng hộp cùng Hoắc Dực Thâm đi tìm Hà Thiên Minh.
Hà Thiên Minh sống ở khu bình dân, chen chúc với cậu cả nhà họ Dung và Dung Đình Đình, ở trong một căn lều quân đội có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Tuy vậy nhưng những người sống ở khu bình dân đã là những người có điều kiện khá giả.
Không cần nghĩ cũng biết lều quân đội là do cậu ba nhà họ Dung dựng lên.
Môi trường khắc nghiệt nên ở cùng nhau là lựa chọn an toàn nhất.
Hà Thiên Minh không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, nhưng trong lòng ông ấy lại rất vui mừng.
Trong thâm tâm ông ấy biết rõ, nếu không có hai người họ thì ông ấy đã chết ở Bắc Cực rồi.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, ông ấy không hề nói chuyện này với bất cứ ai, kể cả cậu ba nhà họ Dung.
Ông ấy tin rằng hai người họ cũng không muốn nói quá nhiều.
Dung Đình Đình rất nhạy bén, cô bé vội mời hai người họ vào trong: "Chú Hoắc, dì Khương, nhà của cháu có chút đơn sơ, hy vọng hai người đừng chê ạ."