Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1110

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1110 -

Biết hai người tới đây để tìm Hà Thiên Minh, cô bé vội vàng nói: “Mọi người trò chuyện đi ạ, cháu ra ngoài đi dạo với bác cả cho tiêu cơm đây ạ.”

Bàn ghế trong nhà đều được làm bằng gỗ nhặt được, Hà Thiên Minh mời hai người họ ngồi xuống.

Xung quanh không có người ngoài nên ông ấy bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc tới hai người: “Nếu không có sự giúp đỡ của hai cháu, có lẽ đời này tôi không thể trở về cố hương được nữa.”

Cố hương? Không ngờ ông ấy lại đánh giá cao thành phố Phượng như vậy.

Hoặc có lẽ, thành phố Phượng này không phải là thành phố Phượng trong lòng ông ấy, nhưng ông ấy lại hy vọng hai thành phố Phượng này có thể hợp nhất thành một như lúc trước.

Khương Ninh nhìn ông ấy, người ông ấy đen hơn, cũng gầy hơn, tuy trông ông ấy có vẻ mệt mỏi nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ ung dung, bình thản.

Không hổ danh là nhà tư vấn tâm lý, trạng thái tinh thần của ông ấy tốt hơn nhiều so với mọi người.

Cô nói theo trình tự: “Thị trưởng Hà, hôm nay chúng tôi đã đi đăng ký gia nhập quân ngũ và đã vượt qua cuộc tuyển chọn rồi ạ.”

Hà Thiên Minh chân thành chúc mừng họ: "Sự phát triển và xây dựng thành phố Phượng không thể tách rời những nhân tài như tụi cháu được."

"Vâng, hy vọng trong tương lai gần, ở đây sẽ tái hiện lại một thành phố Phượng chân chính."

Cảm thán xong, cô lại đổi chủ đề nói: "Căn cứ đang tuyển công nhân viên chức, tôi thấy có một vị trí rất thích hợp với chú, chú có định đăng ký không ạ?"

Hà Thiên Minh cười nói: "Tôi đã già rồi, tôi còn không dám tin mình có thể sống đến ngày hôm nay, lấy đây ra sức lực chịu khổ nữa?"

Khương Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào mình sẽ đi thuyết phục người khác: "Trong thâm tâm những người ở lại đây đều có ước mơ của riêng mình về thành phố Phượng, chú không muốn nó sớm thành hiện thực sao?"

Hà Thiên Minh nói với vẻ thờ ơ: “Chỉ cần có đất tốt, không cần lo lắng mùa màng không bội thu.”

“Không có hạt giống tốt thì dù đất đai có tốt đến mấy cũng không thể có được mùa màng bội thu.”

Khương Ninh hiểu ý ông ấy, Hà Thiên Minh rất muốn làm chuyện đó, sỡ dĩ ông ấy từ chối là vì ông ấy biết rõ trong tay mình không có quyền hạn, dù địa vị có cao đến đâu thì cũng chỉ là con bù nhìn mà thôi.

Cuối cùng, dù có cố gắng thế nào cũng sẽ trôi theo dòng nước.

Ông ấy không phải là người thông minh bình thường mà là một người nhìn thấu mọi việc nên mới thờ ơ như vậy.

Hôm nay, Khương Ninh tới đây không hề ôm hy vọng chỉ với vài câu nói đã thuyết phục được ông ấy quay lại, mà cô chỉ mở đường cho Cố Đình Lâm mà thôi.

Cô khéo léo nói những chuyện tưởng chừng có hơi vô lý nhưng lại mở ra một bàn đạp, để xem ông ấy có muốn tự mình cắn câu mà suy nghĩ lại không.

Khi ra về, cô mỉm cười nói: "Thị trưởng Hà, sau khi tôi và A Thâm đăng ký xong thì chúng tôi sẽ bắt tay vào việc thu thập những thùng lưu trữ nằm rải rác ở các nơi, sau khi về chúng tôi sẽ tới thăm chú."

Hà Thiên Minh tiễn hai người ra ngoài: “Đi đường thuận lợi, bình an quay về.”

Hai bên đều rõ ý của đối phương, Khương Ninh cũng không nói thêm gì nữa.

Nhìn hai người ra về, Hà Thiên Minh không khỏi mỉm cười.

Về đến nhà, Đậu Đậu vẫn chưa ngủ mà đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa.

Hoắc Dực Thâm hỏi với vẻ quan tâm: "Sao vậy?"

"Anh à, em không đâu sao ạ." Đậu Đậu lấy lại tinh thần: "Em đang nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, xem thử chỗ nào mình chưa làm tốt, xem thử có chỗ nào nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự mình có thể làm tốt hơn."

"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nếu em cảm thấy mình làm chưa đủ tốt thì có thể nói với anh và chị dâu, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."

Đậu Đậu vui vẻ gật đầu: “Dạ, vâng ạ.”

Việc nhập ngũ đã được thông qua, một khi đã được xác nhận thì sẽ sớm có chuyến đi xa, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, càng không biết khi nào sẽ trở lại.

Khương Ninh sắp xếp lại không gian, những thứ cần thiết như ăn mặc ngủ nghỉ đi lại, cô đều chuẩn bị hai phần.

Một phần là của Đậu Đậu, một phần là dành cho người ở kế bên.

Thể chất yếu ớt nên Cố Đình Lâm không thể phục hồi trong thời gian ngắn được, cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi được.

Đồ bổ, thuốc men, những thứ có thể dùng được cô đều chuẩn bị hết, đặc biệt là thịt trứng và sữa tươi.

Khương Ninh lấy tủ lạnh lớn ra để chuẩn bị, thỉnh thoảng cô còn nhờ Đậu Đậu mang một ít qua...

Bình Luận (0)
Comment