Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1112

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1112 -

Khương Ninh suy nghĩ nói: "Anh nói xem bọn họ có đáng tin không?"

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: "Ba sẽ không đưa ra quyết định qua loa, đã sắp xếp thì hẳn là đáng tin. Bọn anh vừa đi vừa xem thử, nếu thực sự không đáng tin thì việc nhiệm vụ thất bại cũng là chuyện bình thường."

Khương Ninh bị chọc cười, giơ ngón tay cái cho anh: "Nghe anh đấy."

Việc chuẩn bị vật tư chỉ có hai ngày, Hoắc Dực Thâm đi sớm về trễ dẫn theo các đội viên.

Ngoài mặt con gái của thủ trưởng có vẻ như đang lười biếng ở nhà, nhưng thực tế là cô đang liên tục di chuyển không gian.

Dù sao cũng là tàu vận chuyển lớn, không phải nói là có thể hạ xuống ngay được.

May mắn thay, trước đó, cô đã dọn dẹp kha khá kính, nhiên liệu và các vật dụng lớn khác, nhưng vẫn rất khó khăn.

Khương Ninh hóa thân thành cao thủ nén, xếp chồng chúng lên nhau như xếp hình, cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy ra ngoài được.

Chuyến đi đầu tiên, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm, hy vọng trong nhà hay nhà bên đều suôn sẻ.

"Chị."

Cậu ba nhà họ Dung đúng giờ xuất hiện.

Đối với sự xuất quỷ nhập thần của gã ta, Khương Ninh đã miễn dịch từ lâu.

Theo quy tắc cũ, trước tiên hãy để con ma đói ăn thật thỏa thích.

Sắp khởi hành, dù là Cố Đình Lâm hay Đậu Đậu thì trong lòng Khương Ninh đều không nỡ.

Cô nói: "Trên tàu vận chuyển còn khá nhiều quần áo, nhiều cái đã cũ, nhưng giặt sạch vẫn mặc được, nếu cậu không ngại thì có thể mang đi tự xử lý. Ngoài ra, trong khoang tàu còn nhiều thứ có thể sử dụng, hỏi anh cả và đội trưởng Hà xem có thể tháo dỡ một số thứ để cải thiện điều kiện sống không."

Đặc biệt là Hà Thiên Minh, tinh thần của ông ấy vẫn khá ổn, nhưng cơ thể chưa chắc đã chịu đựng được.

Cậu ba nhà họ Dung thực sự thiếu thốn, không hề khách sáo: "Cảm ơn chị, tôi biết chị đối xử với tôi tốt nhất."

Khương Ninh định dặn dò thêm vài câu, ai ngờ gã ta lại chen ngang: "Chị, anh rể, hai người yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ba và Tiểu Đậu thật tốt."

Việc cô nên nói hay không nên nói, cũng bị gã ta cướp lời rồi, cô còn có thể nói gì nữa?

Cậu ba nhà họ Dung tiếp tục lải nhải, dặn dò hai người lên núi xuống biển phải cẩn thận, cuối cùng dứt khoát nói: "Chị, hay là tôi đi cùng hai người."

Khương Ninh đau đầu: "Được, miễn là quân đội đồng ý."

Cậu ba nhà họ Dung bĩu môi, bộ phận đặc biệt do cấp cao quân đội quyết định thành lập, các thành viên đều được lựa chọn kỹ càng, có bản lĩnh lên trời xuống đất.

Gã ta hơi nản lòng, nhưng nhờ tính cách lạc quan bẩm sinh nên cũng lập tức vui vẻ trở lại: "Chị, rồi sẽ có một ngày tôi cũng làm được."

Khương Ninh vui mừng: "Cố lên."

Khi tiễn cậu ba nhà họ Dung rời đi, cô đứng ở cửa dặn dò: "Làm phiền cậu để ý đến nông trường."

Cậu ấm nhà giàu hiếm khi nghiêm túc: "Chị yên tâm, Đậu Đậu còn trẻ, kinh nghiệm ít, nhưng rất thông minh, có anh cả và cháu gái giúp đỡ, sẽ không có gì sai sót. Nếu có gì không giải quyết được thì tôi đảm bảo sẽ là người đến đầu tiên."

Nói xong, gã ta nhìn chằm chằm cô: "Chị và anh rể ra ngoài lần này, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không có gì quan trọng bằng tính mạng của chính mình, nhất định phải bình an trở về, đừng cố quá."

Tuy ngoài mặt Khương Ninh không để lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng có chút cảm động: "Ừm, làm phiền cậu."

Vật tư đã chuẩn bị xong, phó đội trưởng quyết định ngày mai xuất phát.

Buổi tối, Khương Ninh nấu một bữa cơm, gọi Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình đến.

Cố Đình Lâm với tư cách là ba và người đi trước, biết rõ ra ngoài mạo hiểm, nhưng nếu như chim ưng muốn ngao du trời xanh, luôn phải trải qua vô số mưa gió.

Bằng không, cho dù có cố nhét thịt vào miệng cô, nếu không nhai nát được thì cũng là bị nghẹn.

Thành phố Phượng là căn cứ do quân đội thành lập, khả năng chiến đấu và ý chí vượt xa những người sống sót bình thường.

Muốn chinh phục thành phố này, không thể dựa vào súng đạn là được.

Vì vậy, cho dù luyến tiếc, ông cũng phải buông tay.

Ăn cơm xong, Cố Đình Lâm gọi Khương Ninh ra ngoài, đưa cho cô một chiếc túi cỡ lòng bàn tay: "Mật mã là ngày sinh nhật con.”

Bình Luận (0)
Comment