Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1112 - Chương 1113

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1113 -

Khương Ninh mở chiếc túi chống nước ra, không ngờ lại là một thiết bị cảm ứng từ xa.

Không cần nghi ngờ gì nữa, nó được dùng để mở thùng lưu trữ.

Không ngờ mật khẩu lại là ngày sinh nhật của cô.

Chắc hẳn nó đã được thiết lập trước khi lục địa bị chìm.

Thiết bị cảm ứng từ xa và mật khẩu có nhiều bản sao, tất cả đều nằm trong tay các cấp cao của các căn cứ quân sự.

Khương Ninh chợt cảm thấy hứng thú, muốn biết bên trong thùng lưu trữ có gì.

Cô đã làm như vậy thật.

Cô nhấn nút thiết bị cảm ứng, nhập mật khẩu, thùng lưu trữ kiên cố và nặng nề được mở ra.

Hình như là một cỗ máy khổng lồ.

Khương Ninh lục lọi một hồi lâu mới phát hiện ra dòng chữ được khắc trên máy: Hệ thống lọc nước biển.

Nó không phải là loại máy quá lớn, nhưng đối với một căn cứ có hơn chục nghìn người thì hoàn toàn đủ dùng.

Căn cứ không xa bờ biển, chất lượng nước cũng không tốt lắm, khí hậu khắc nghiệt sinh ra vô số vi khuẩn gây bệnh, không cẩn thận uống vào bụng sẽ sinh bệnh.

Không chỉ con người, ngay cả đất đai cũng bị ảnh hưởng.

Đất kiềm sa mạc hóa nên rất khó canh tác, không thể giữ được đất lại càng không giữ được nước, tạo thành một vòng luẩn quẩn.

Cố Đình Lâm vui mừng khôn xiết: "A Ninh, có nó thì chẳng mấy chốc sẽ có ốc đảo thôi."

Thấy ông nở nụ cười, lòng Khương Ninh cảm thấy rất ấm áp: “Con sẽ mang nó về."

Sáng hôm sau thức dậy, Đậu Đậu cố nén sự không nỡ và lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười tiễn hai người.

Hai con chó cũng không ngừng cào cấu hai người, chúng không muốn để con sen rời đi.

Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình ra cửa tiễn hai người: "Chú ý an toàn, đi sớm về sớm."

Khương Ninh không nói được những lời quá sến súa, chỉ ôm ông một cái.

Hai người lái xe đến bến tàu, trên đường đi họ đón thêm vài người đồng đội đang đi bộ.

Đội có tổng cộng 14 người, đến khi Khương Ninh đến bến tàu thì những người đồng đội khác cũng đã đến đông đủ.

Vì được tuyển chọn đặc biệt nên kỹ năng của họ đều không tồi.

Lái tàu vận chuyển, tàu ngầm, máy bay, xe tăng...

Họ mới là những người lính đặc nhiệm thực sự, có thể lên trời hái sao, xuống biển bắt rùa.

Khương Ninh vừa ngưỡng mộ vừa tôn trọng.

Suýt quên nói, trên tàu vận chuyển còn có trực thăng.

Cậu ba nhà họ Dung dẫn theo những người lính trực ban đến tiễn và chào họ: "Bình an trở về."

Hứa Khai Thái chọn hai đội viên vào tàu ngầm hạt nhân, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm lái 2688, những người còn lại lái tàu vận chuyển, xuất phát đến địa điểm cách đó 500 hải lý.

Cố Đình Lâm đã từng cử người đến đó, nhưng theo ghi chép mã số thùng thì bên trong đều là hạt giống.

Với điều kiện hiện tại không thể trục vớt lên, nhưng mở thùng dưới đáy biển quá khó khăn, hơn nữa một khi hạt giống ngâm nước biển sẽ bị hỏng.

Tàu ngầm hạt nhân của Hứa Khai Thái dẫn đầu, tàu vận chuyển chậm rãi đi theo phía sau.

Bữa trưa, bọn họ phải tự giải quyết, bữa tối ăn trên tàu ngầm hạt nhân.

Là đội trưởng, Hoắc Dực Thâm chủ động nhiệt tình: "Tay nghề nấu ăn của tôi không tệ, hôm nay cho mọi người nếm thử."

Vì đã quen với cuộc sống trong quân đội, họ khá câu nệ, không dám buông thả.

Nhưng Hứa Khai Thái lại rất thoải mái: "Không phải ai cũng có thể nếm thử tay nghề của đội trưởng Hoắc, bây giờ đang trong thời gian làm nhiệm vụ, không cần căng thẳng như vậy."

Các đội viên cũng bắt đầu thoải mái hơn, hai nữ thành viên chủ động giúp Khương Ninh một tay.

Mười bốn người chỉ có năm món ăn, nhưng khẩu phần đều khá đầy đặn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện...

Ăn xong, hai thành viên nam dọn dẹp bát đũa, hẹn nhau sau này sẽ thay phiên nhau nấu ăn rửa bát.

Lại trò chuyện một lúc, họ chuẩn bị quay trở lại tàu vận chuyển, ai ngờ mặt biển trống trơn, chỉ còn lại gió biển và sóng nước.

Con tàu vận chuyển lớn như vậy... Nhưng đã biến mất rồi!

Mọi người đều kinh hãi, một con tàu vận chuyển lớn như vậy không thể bị đánh cắp, nhưng trong khoảng thời gian đó dường như hai đội trưởng và Khương Ninh ra ngoài.

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, đành quay lại lần nữa.

Thấy họ trở lại, Hứa Khai Thái không hề ngạc nhiên: "Đã muộn rồi, đội trưởng đã nghỉ ngơi, các cậu cũng chọn phòng đi, sáng mai dậy sớm thay ca."

Bình Luận (0)
Comment