Ai cũng từng sống sót qua nhiều năm thiên tai nên có nhiều kinh nghiệm cứu mạng.
Khương Ninh lấy lại sức rồi cẩn thận kiểm tra rong biển, thật sự không hề phát triển bất thường chút nào.
Trương Lệ đề nghị: "Hay là chúng ta thử xem?"
Không có ai phản đối, thậm chí bọn họ còn háo hức muốn thử.
Mọi người chọn những miếng rong biển đẹp nhất, rửa sạch nhiều lần, cắt thành từng khúc, sau đó trụng trong nước sôi khoảng 10 phút, thêm muối rồi tiếp tục hầm trong vòng một giờ.
Hầm một giờ cũng đã đủ tiêu diệt tất cả virus rồi.
Nhưng khi món này thật sự được bày lên bàn thì mọi người đều do dự, không ai dám đụng đũa.
Đội viên Hoàng Mậu vỗ bàn đứng dậy nói: "Để tôi thử trước cho."
Nói xong, cậu ấy gắp một đũa lớn nhét vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Mọi người đều hồi hộp: "Cảm giác thế nào?"
Khương Ninh không nhịn được bật cười: “Cho dù có virus thì cậu ấy cũng không chết được, cùng lắm là đau dạ dày chút thôi. Tôi có thuốc đây mà, mọi người không cần phải lo lắng quá đâu.”
Trương Lệ thở phào: "Đúng rồi, A Ninh là bác sĩ mà."
Hoàng Mậu ngồi đợi nửa giờ cũng không có cảm giác có gì khó chịu nên ăn thêm một miếng lớn.
Sau nửa giờ nữa, cậu ấy lại ăn thêm một miếng lớn nữa.
Cậu ấy đã ăn gần hai tiếng nhưng cũng không thấy khó chịu gì lắm nên định ăn thêm một bát nữa.
Khương Ninh không cho cậu ấy ăn thêm: “Ăn vừa đủ thôi nếu không sẽ bị đau dạ dày.”
Buổi tối đi ngủ, Hoàng Mậu cũng không có phản ứng xấu nào nên mọi người hẹn nhau ăn canh rong biển vào sáng mai.
Ngày hôm sau, Khương Ninh ăn canh rong biển như đã hẹn.
Thùng lưu trữ đã được trục vớt, Hứa Khai Thái đề nghị thu thập rong biển làm thực phẩm bổ sung.
Đa số rong biển đều sống ở vùng nước cạn, nơi đó có ít sinh vật biển lớn và nguy hiểm nên mọi người có thể yên tâm thu hoạch.
Việc này sẽ không chiếm mất thời gian của việc trục vớt thùng lưu trữ nhưng nếu quay về quá sớm cũng không hợp lý lắm.
Hoắc Dực Thâm không phản đối: "Được rồi, chúng ta dành chút thời gian thu thập rong biển coi như là bổ sung vật tư nhé."
Mọi người đã không tham gia việc trục vớt thùng lưu trữ rồi nên đều giơ tay xin đi vớt rong biển.
Vì vậy, mười một thành viên trong đội lần lượt xuống biển, ba người ở trên nhận rong biển rồi trải ra trên nóc tàu ngầm hạt nhân để phơi khô.
Bọn họ vớt khoảng hai ngày, kiếm được gần bốn ngàn cân rong biển.
Một ký rong biển phơi khô chỉ còn lại khoảng bốn lạng, bận rộn trong hai ngày cũng đã làm ra được gần một nghìn cân.
Dù mọi người đều cảm thấy hơi ngán món này sau khi ăn vài bữa nhưng ai cũng rất vui vì có thể cải thiện đồ ăn và bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
Bọn họ vừa phơi rong biển vừa đi tới điểm tọa độ thứ hai, cách vị trí cũ hơn bốn trăm hải lý.
Tuổi của mọi người đều gần bằng nhau nên bọn họ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.
Mười hai con người cô đơn nhìn đội trưởng thỉnh thoảng lại thể hiện tình cảm thì giống như một cảnh “giết mổ chó” quy mô lớn.
Ai cũng bị tra tấn tinh thần nên dùng sức la hét, gào to.
Kể cả khi thiên tai xảy ra, hai người vẫn ngọt ngào đến mức chỉ đứng nhìn thôi cũng muốn cưới ngay tại chỗ rồi.
Hứa Khai Thái quan sát mọi người liên tục trong nhiều ngày, ông ấy thấy các thành viên trong nhóm không có hành vi bất thường nào nhưng vẫn tiếp tục hỗ trợ hai người che giấu.
Lúc Trương Lệ và những người khác đang trò chuyện thì còn hy vọng rằng thùng lưu trữ mà bọn họ thu thập được có thể có ích cho sự phát triển của căn cứ.
"Có tổng cộng ba ngàn thùng lưu trữ mà chúng ta chỉ có tọa độ của khoảng một trăm cái, không biết căn cứ Hoa Thành đã thu thập được bao nhiêu cái rồi?"
"Đội trưởng, chúng tôi không chỉ muốn tìm kiếm những thùng lưu trữ đã biết tọa độ mà còn phải tìm kiếm những chỗ chưa phát hiện được nữa."
Hoắc Dực Thâm gật đầu thật mạnh rồi nói: "Nói hay lắm, tàu ngầm có trang bị máy định vị bằng sóng siêu âm nên có thể thăm dò thử."
Sáng hôm sau, mọi người đến được tọa độ mới, độ sâu của đáy biển khá ổn nhưng hoàn cảnh tệ nhất là một nửa thùng lưu trữ đã bị chôn vùi trong bùn theo phản hồi của sóng siêu âm.
Khương Ninh không biết mình có thể vớt được nó không nhưng dù sao họ cũng tới đây rồi thì phải thử một lần mới được.
Cả ba người cùng nhau mặc đồ lặn rồi xuống biển, bọn họ phối hợp cùng với nhau, bơi xuống đáy.