Khương Ninh bơi đến bên cạnh thùng rồi thử đưa nó vào trong không gian.
Lực hút của bùn ở dưới đáy biển quá mạnh.
Cho nên, cô phải thử nhiều lần mới có thể thu vào được.
Vì hao tổn tinh thần quá nhiều nên cơ thể của cô vô thức trôi về phía dòng nước biển đang xoáy mạnh.
Hoắc Dực Thâm nhanh chóng ôm chặt cô.
Hứa Khai Thái vội vàng bơi đến giúp đỡ và kéo mạnh dây thừng.
Các thành viên trong đội ở trên tàu ngầm nhận được phản hồi thì dùng hết sức lực kéo sợi dây lên trên.
Hai người dưới đáy biển vừa giữ chặt Khương Ninh vừa tránh các loài động vật biển để bơi lên trên.
Khi áp lực giảm bớt, thể lực của Khương Ninh cũng hồi phục một chút, cô đeo mặt nạ dưỡng khí vào và hít một hơi thật sâu.
Trở lại tàu ngầm, Hoắc Dực Thâm bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, anh còn không quên nhét cho cô vài miếng chocolate để bổ sung năng lượng.
Khương Ninh ngủ suốt một ngày một đêm, khi tỉnh dậy cô mới nhận ra mình vừa rời khỏi tọa độ thứ ba.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đánh thức em?”
"Thùng lưu trữ rơi xuống đáy biển sâu hơn 3000m, dù có mặc đồ lặn cũng không thể bơi tới đó được."
Hoắc Dực Thâm lo lắng cho cô nên hỏi: "Em thấy khỏe hơn chưa?"
Khương Ninh đã bình phục nhưng cô đã không ăn gì một ngày một đêm rồi nên đói đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô vội vàng vào không gian rồi tự đãi mình một bữa tiệc lớn.
Cô vừa mới mở cửa phòng đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của các thành viên trong đội.
Bọn họ vây quanh cô rồi ríu rít hỏi thăm: "A Ninh, cô không sao chứ?"
Nhiều ngày như vậy, trong lòng mọi người đều đã tiếp thu về chuyện "siêu năng lực" nhưng không biết năng lực này là của ai trong ba người họ.
Nhưng dù người đó là ai đi chăng nữa thì đều cùng nhau đóng góp cho căn cứ nên bọn họ chỉ ngưỡng mộ người đó từ tận đáy lòng.
Khương Ninh bị suy yếu đã khiến các thành viên trong nhóm biết được sự thật, bọn họ nhất trí từ bỏ thùng lưu trữ thứ ba.
Những thùng lưu trữ này ở chỗ quá sâu, dù có siêu năng lực cũng không thể vớt được.
“Tôi không sao.” Khương Ninh mới ăn vụng xong nên cảm thấy hơi chột dạ, cô vô thức lau lau khóe miệng, sợ còn dính chút dầu mỡ nào.
Đi được hơn một ngày, tàu ngầm hạt nhân buộc phải dừng lại.
Bọn họ phát hiện ra một vùng đất mới.
Lúc này, mọi người còn cách tọa độ của thùng lưu trữ thứ tư khoảng ba trăm km.
Tàu ngầm hạt nhân không thể cập bờ nên bọn họ chỉ có thể đậu nó ở vùng biển sâu mà trước mặt lại là vùng biển nông.
Khương Ninh quả quyết đổi sang tàu ngầm 2688, cả đội tiếp tục tiến về phía trước.
Đợi đến khi 2688 không thể tiến về phía trước thì mọi người lại chuyển sang thuyền xung phong để lên bờ.
Sau khi thảo luận, Khương Ninh, Hoắc Dực Thâm, Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu sẽ lên bờ, những người khác ở lại canh giữ tàu ngầm.
Không còn cách nào khác, trực thăng ở căn cứ chỉ có thể chở bốn người mà trong vùng biển nông cũng có rất nhiều rong cải biển ăn được nên những người ở lại có thể hái và tiếp tục phơi khô.
Sau khi lên bờ, bốn người thăm dò xung quanh để loại bỏ hết nguy hiểm.
Bọn họ xác nhận không có dấu vết của người khác thì Khương Ninh mới lấy trực thăng, Hoàng Mậu làm lái chính.
Bốn người bay lên cao hàng ngàn mét rồi bay về phía tọa độ.
Hoàng Mậu lái trực thăng, Khương Ninh và hai người khác quan sát tình hình trên mặt đất.
Bọn họ bay hơn 300km mất hơn một giờ, trực thăng từ từ hạ cánh.
Xung quanh là những bãi đất hoang tàn đổ nát, không nhìn thấy điểm cuối.
Mọi người leo lên một sườn dốc cao rồi dùng ống nhòm quan sát xung quanh nhưng lại không tìm thấy thùng lưu trữ nào cả.
Hứa Khai Thái cau mày nói: “Chẳng lẽ bị chôn dưới lòng đất rồi?”
Không ai có câu trả lời, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Bốn người chia làm hai đội, mỗi đội hai người và bắt đầu tìm kiếm xung quanh tọa độ, ai cũng hy vọng thùng lưu trữ không bị chôn sâu dưới lòng đất.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cùng nhau tìm kiếm hơn hai giờ, cuối cùng phải dùng ống nhòm mới phát hiện ra có một góc thùng mờ mờ ở phía xa.
Hai người chạy tới xem thử thì đúng là một chiếc thùng lưu trữ, nhưng hai phần ba của nó đã bị chôn vùi, mặt trên còn dính rất nhiều bùn đất, nếu không nhìn kỹ chắc ai cũng sẽ tưởng đó là một ngọn đồi nhô lên.
Cái này không thể cất vào trong không gian được nên chỉ có thể dùng xẻng và cuốc.
Sau khi nhận được tin báo, Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu vội chạy tới, giơ cuốc và xẻng lên bắt đầu đào đất...