Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1120

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1120 -

Không những có tiếng kêu cứu mà còn là tiếng Trung nữa.

Ai cũng kinh ngạc, không khỏi dừng lại.

Ở đó ngày càng ồn ào hơn, dường như có rất nhiều người, họ đang tranh cãi nảy lửa.

Hứa Khai Thái lên tiếng hỏi: “Chúng ta đến xem xem thế nào?”

Đi qua hàng ngàn dặm trên đại dương, khiến họ không thể tránh khỏi phấn khích khi nghe được giọng quê hương.

Hoắc Dực Thâm nói: “Cũng được, nhưng nếu không biết nguyên nhân hậu quả thế nào thì không được hành động.”

Đúng là giọng quê hương mình, nhưng sau mười năm thiên tai những kẻ đâm sau lưng rất nhiều, điều quan trọng nhất là nhớ rõ mục đích của chuyến đi này và sự an toàn của cả đội.

Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu đã có dự tính trong lòng.

Bốn người lặng lẽ đi về phía nơi xảy ra sự việc.

Sau khi leo qua hai cồn cát, họ thấy hai nhóm người đang tranh cãi với nhau.

Tay áo họ đều rách rưới, đầu tóc rối bù, số lượng đồng bào Trung Quốc ít nên rõ ràng họ đang gặp bất lợi.

Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi bị đánh vào trán, chảy rất nhiều máu.

Hai bên chửi bới nhau bằng ngôn ngữ địa phương của mình rồi lao vào đánh nhau.

Tai Khương Ninh như ù đi, cô lại được nghe thấy ba tiếng địa phương lớn ở tỉnh Quảng Đông đang đấu nhau, phun nước và đánh nhau cùng một lúc.

Hai nhóm người sống xung quanh một hồ nước. Bên kia chiếm vùng đất cao, người Trung bên này chiếm vùng đất thấp hơn một chút nhưng gần nguồn nước, nhưng đàn ông, phụ nữ, già trẻ đều vô cùng cần cù, sống bằng nghề đánh bắt cá và trồng trọt.

Bên kia không giỏi trồng trọt, thích cướp bóc đồ có sẵn, nhiều lần tấn công nhóm người Trung Quốc.

Thừa dịp sau trận sóng thần, tưởng người dân Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi thiên tai nên họ không để ý đến còn cái nào mất cái nào, thanh niên tụ thành nhóm ra ngoài tìm đồ tiếp tế nên lao tới cướp.

Họ cao lớn khỏe mạnh, cũng không hề nương tay với người già, yếu đuối, bệnh tật, tàn tật. Nhưng họ không ngờ đối phương lại liều mạng bảo vệ đồ đạc của mình như thế.

Hai bên gây thù đã lâu, đối phương không hề nhẹ tay.

Chiếc rìu gỉ sét được giơ lên cao, hướng về phía đầu cậu thiếu niên.

Khương Ninh rút súng ra, bắn thẳng vào đầu anh ta.

Tiếng súng vang lên bất ngờ, máu bắn tung tóe khiến cả hai bên giao đấu đều bị sốc.

Nếu không ra tay thì thôi mà đã ra tay thì một đòn chí mạng.

Khương Ninh bắn liên tục nhiều phát, giết chết tất cả những tên cầm đầu cướp bóc phía bên kia.

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, nhanh chóng bỏ chạy.

Hoắc Dực Thâm nói với Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu: “Các người đi tới xem thử, nếu họ chưa mất hết tình người thì có thể nói cho họ biết chỗ của căn cứ Hoa Thành hoặc Phượng Thành, để họ tự lựa chọn đi hay ở lại. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm thùng lưu trữ, mấy người Trương Lệ ở chỗ bờ biển không biết thế nào rồi nên phải nhanh chóng quay lại.”

Hai người đồng ý, mang theo vũ khí đi tới đó.

Khương Ninh dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Hai người đi về phía đám người, còn Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm tìm một chỗ âm thầm quan sát.

Quả nhiên, khi dân làng nhìn thấy đồng hương, họ đều bật khóc.

Đặc biệt khi nhìn thấy quân đội nhân dân, rất nhiều người tụ tập xung quanh, ánh mắt của nhiều người sáng rực lên.

Hai người bị vây quanh nói chuyện khoảng hai mươi phút, Hứa Khai Thái đã nói hết những gì cần nói nhưng không ngờ họ lại bị chặn lại không cho rời đi.

“Đồng chí, các đồng chí không thể đi được. Nếu muốn rời đi thì hãy mang chúng tôi đi theo với.”

Hứa Khai Thai bị giữ chặt bắt đầu thấy đau đầu: "Chị à, chúng tôi còn phải thực hiện nhiệm vụ cấp bách, các người có thể lựa chọn ở trong căn cứ nào tùy thích.”

“Không được, các đồng chí có thể đến được đây thì điều kiện đã tốt hơn chúng tôi rất nhiều.”

“Đúng đó, chúng ta đều là người Trung Quốc, các người phải có lương tâm chứ.”

Mọi người đều yêu cầu đưa họ đi theo, có rất nhiều người còn nói rằng nếu không đồng ý thì hôm nay sẽ không có ai được rời đi.

Đây không phải chuyện đùa, có hàng trăm người ở trong trại, còn có từ năm đến sáu mươi người đã ra ngoài tìm đồ tiếp tế.

Nhưng hai người bị vướng vào đây, không chịu thả họ đi.

Đây cũng là nguyên nhân Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không xuất hiện.

Không phải những người này không biết báo ơn, mà do họ đã bị mắc kẹt trong bóng tối rất lâu, cuối cùng khi nhìn thấy một tia sáng, họ không nỡ buông tay.

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Có người tới.”

Bình Luận (0)
Comment