Khi nhìn thấy mây đen nhanh chóng lan rộng, sấm sét ngày càng nhiều, gió cuồn cuộn lướt qua biển, Hoàng Mậu lo lắng nói: “Đội trưởng, giông bão đang kéo đến, chúng ta nên dừng lại tránh bão đi.”
Một cơn gió mạnh đi qua, thổi bay vô số bụi bặm từ vùng đất hoang khiến tầm nhìn dần dần bị mờ đi.
Nếu trực thăng vẫn tiếp tục bay thì rất dễ bị sét đánh, hoặc là cát bụi sẽ cuốn vào các bộ phận linh kiện bên trong, gây ra trục trặc, tai nạn.
Dù là con người hay trực thăng đều không thể sống sót.
Hoắc Dực Thâm ra lệnh: “Tìm một chỗ gần đây đáp xuống.”
Bất chấp cát bụi chiếc trực thăng từ từ hạ cánh.
Cách đó không xa là những cồn cát lớn, rất thích hợp để tránh gió.
Khương Ninh cất trực thăng, bốn người mặc kệ cơn gió mạnh mang theo vô số cát bụi chạy đến chỗ cồn cát.
Thời tiết thật khó lường, mới đây trời còn nắng chói chang, nhưng bây giờ lại giống như đêm tối, sấm chớp mưa bão dữ dội trên bầu trời.
Sau khi đeo kính bảo hộ, Khương Ninh leo lên cồn cát để quan sát bằng ống nhòm, nhìn thấy xa xa sóng biển đang gào thét cao hơn mười mét, cuồn cuộn tràn vào với sức tàn phá khủng khiếp.
Địa hình lục địa này không cao, cứ đà này bờ biển sẽ bị nhấn chìm.
Hoàng Mậu khiếp sợ bởi khung cảnh trước mắt, vô cùng lo lắng hỏi: “Tàu ngầm của chúng ta phải làm sao đây?”
Khương Ninh định nói rằng trước tiên nên vượt qua cửa ải này đã.
Sóng biển ngày càng cao, trong khi đó bốn người chỉ cách bờ biển chỉ vài cây số.
Khương Ninh lấy mô-đun cứu sinh ra: “Mau vào đây đi.”
Hoàng Mậu chưa từng gặp phải bất kỳ thảm họa nào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy được phép thuật.
Lúc này đầu óc cậu ấy trống rỗng, không thể nói lời khen ngợi gì, chỉ thốt ra một câu “ĐM”.
Bốn người bước vào mô-đun cứu sinh, chỉ vài phút sau khi thắt dây an toàn, họ đã bị những con sóng cao hơn chục mét đẩy ra ngoài.
Nó điên cuồng xoay tròn, mô-đun cứu sinh bị sóng biển nuốt chửng khiến người ta thấy choáng váng.
Sóng biển cuốn theo một lượng lớn cát từ vùng đất hoang khiến nước đục đến mức tầm nhìn của mọi người bị mờ đi.
Nó bị va chạm liên tục nhiều lần, hình như sau khoảng hai mươi phút trôi qua, cuối cùng nó cũng dịu xuống.
Khi nhìn gần tấm kính hơn, họ cũng không biết tại sao nó lại trôi xuống biển?
Tuy nhiên, mô-đun cứu sinh không bị chao đảo.
Những gì họ có thể nhìn thấy được chính là nước, phía xa là những cồn cát, phần lớn đã bị sóng cuốn vào hồ ở đất liền.
Mô-đun cứu sinh cách bờ không xa, có vài người lựa chọn lên bờ.
Ngay khi Hứa Khai Thái vừa bước ra bằng chân trước, thì chân sau suýt bị cắn đứt.
Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng kéo ông ấy lại.
Cá mập!
Trong hồ này lại có cá mập!
Đây không phải là hồ nước ngọt mà là hồ nước biển được hình thành khi đất nhô cao, có nhiều sinh vật biển bị kẹt ở lại trong hồ.
Địa hình thấp, cách biển không xa nên có lẽ sóng thần là chuyện thường xuyên xảy ra.
Không chỉ có một con cá mập, mà cơn sóng thần đã khiến chúng trở nên nóng nảy, thế nên chúng liên tục tấn công mô-đun cứu sinh màu cam rực rỡ này.
Hứa Khai Thái suýt bị mất hai chân: “...”
Hồ rất lớn, có diện tích lên đến hàng trăm, thậm chí hàng nghìn mẫu nên gọi đây là một đập chứa lớn cũng không phải nói quá.
Sau cơn sóng thần, nước trong hồ không yên tĩnh, cá mập phun trào dưới nước dữ dội, mô-đun cứu sinh dần dần trôi vào bờ.
Sau một thời gian dài không ăn thịt, lũ cá mập quyết định ăn những loài cá, tôm lăn lộn trong hồ không chơi với nó nữa.
Sau khi đã chắc chắn an toàn, mọi người nhanh chóng leo lên bờ.
Họ đi dọc theo bờ hồ, thấy được dấu vết sinh hoạt của con người, trong đó có những chiếc thuyền gỗ vỡ, tro đen chưa bị nước biển cuốn trôi và một ruộng rau bị cuốn trôi với những mầm lúa mì xanh vàng rải rác.
Vì sợ gây ra rắc rối không đáng có, mọi người không vội lấy trực thăng rời đi mà chỉ vội vã bước đi.
Đi chưa được nửa giờ, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu: “Cứu, cứu tôi với!”