Khương Ninh hơi mệt nên xách túi bột mì trong phòng cho Trương Lệ rồi cũng không trộn vỏ sủi cảo nữa.
Nó không phải là bột mịn mà là được nghiền nhỏ từ lúa mì do cô thu hoạch trong không gian.
Trong đó có lẫn cả vỏ lúa mì nữa nhưng nó đã là một thứ cực kỳ xa xỉ đối với tất cả mọi người.
Tuy bọn họ vẫn chưa hiểu nhau lắm nhưng đều vui không tả được.
Vốn dĩ họ nghĩ đây là một việc không thể nào hoàn thành, ai ngờ đi theo đội trưởng và Khương Ninh lại dễ dàng như thế, hơn nữa còn thêm được một bữa ăn.
Có lẽ là ông trời thật sự phù hộ cho Hoa Hạ nên mới để cho người có siêu năng lực xuất hiện, để những con người đau khổ của thành phố Phượng có thể nhìn thấy hy vọng.
Mấy người chia việc ra làm, mấy đồng chí nam nhào và cán bột, mấy đồng chí nữ chịu trách nhiệm gói sủi cảo.
Hoắc Dực Thâm ngồi ở cửa quan sát cùng Hứa Khai Thái, phân tích điểm dừng chân cuối cùng của tuyến đường số 1.
Hơn 300 hải lý không tính là xa, đó là nơi hội tụ của mấy dòng hải lưu, địa hình dưới đáy biển có phần phức tạp, cần tránh các hiện tượng thủy triều đặc biệt.
Khương Ninh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là đêm khuya.
Đêm qua, Hoắc Dực Thâm cũng không làm phiền cô, chỉ để lại một bát sủi cảo. Thấy tinh thần cô không tệ nên anh đề nghị: “Em có muốn thử không?”
Là tâm ý của đồng đội nên Khương Ninh không từ chối.
Không có nhiều nguyên liệu nên rong cải biển có hơi tanh, nhưng vỏ sủi cảo rất ngon, không chỉ có mùi của lúa mì mà còn rất dai.
Khương Ninh ăn ba cái, số còn lại đều cho vào miệng Hoắc Dực Thâm.
Anh thì không kén chọn, chỉ cần đưa tới là không từ chối.
Khương Ninh lấy hai bát canh gà, chậm rãi uống cùng Hoắc Dực Thâm: "Em cảm thấy anh gầy rồi."
Nhưng hình như trông anh có sức sống hơn.
Cô chạm vào mái tóc ngắn của anh, sờ vào cứng và nhột, cảm giác rất thích.
Đàn ông ấy mà, đúng là thứ có mị lực nhất để tạo nên sự nghiệp.
Cô cảm thấy mấy năm trước đã để anh chịu khổ.
Hoắc Dực Thâm cũng thấy thương cô: "Nếu như quá nguy hiểm thì em không được cố quá đâu đấy.”
Trong lòng Khương Ninh cũng biết rõ điều đó.
Hôm sau, lúc thức dậy, sức khỏe cô đã bình thường trở lại.
Vừa mới ngồi xuống ăn sáng, đột nhiên bàn tay cô hơi run rẩy, khoai tây rơi hết ra ngoài.
Hứa Khai Thái lo lắng nhắc nhở: "Chú ý! Trên biển có một cơn bão bất ngờ, dòng hải lưu thay đổi.”
Chết tiệt, một cơn bão trên biển mà gây ra sự thay đổi dòng hải lưu, nếu như có sức mạnh ngập trời như thế, rất có thể sẽ xé nát tàu ngầm.
Ông ấy lao vào buồng lái, hướng dẫn chiến thuật.
Lại một đợt rung lắc nữa xảy ra, dù mọi người đã kịp nắm lấy những vật cố định để ổn định cơ thể, nhưng cơ quan nội tạng lại vô cùng khó chịu.
Nồi chén gáo bồn bay tứ tung, tất cả những đồ vật không được cố định rơi bôm bốp, có cái đập vào tường, có cái đập vào cơ thể.
Dường như tàu ngầm sắp lật úp, thân thể Khương Ninh treo lơ lửng trên không đụng vào một chỗ với những người khác, cơ thể đau nhức tê dại, đầu kêu ù ù.
Cơ thể lộn ngược khiến cổ tay cô đau đớn khủng khiếp.
Đột nhiên, Khương Ninh đâm vào một lồng ngực rộng lớn, bị ôm chặt lấy.
"A Ninh!"
Đó là Hoắc Dực Thâm, hai người ôm nhau thật chặt ở một chỗ, anh đưa tay bảo vệ đầu cô.
Cảm giác cả người đang quay mòng mòng, giống như bị ném vào máy giặt đang quay không ngừng.
Khương Ninh tìm được đai cố định, hai người ôm nhau thật chặt.
Sau cái va chạm cực mạnh này, tàu ngầm bắt đầu vững vàng lại, trong buồng lái, Hứa Khai Thái đang lau mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, họ cũng vượt qua.
"Chúc mừng cho chúng ta, chúng ta lại chiến thắng thần chết một lần nữa."
Mấy người đàn ông trong khoang tàu gào khóc, họ lao ra ôm lấy nhau, sau đó kích động gào thét.
"Ọe…"
Không biết ai là người bắt đầu, nôn đầy vào người đối diện.
Sau đó, hầu hết những người chỗ này cũng không khống chế được, khắp nơi tràn ngập mùi hôi khó ngửi.
Nhưng không ai ở đây chê cả, tất cả đều đang ăn mừng vì vừa sống sót qua tai nạn.
Nhưng vẫn có một vài người bị thương và chảy máu.