Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1122 - Chương 1123

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1123 -

Khương Ninh lấy thuốc của bệnh viện ra sau đó khử trùng, băng bó vết thương, một trong số họ còn phải khâu hai mũi.

Mọi người cùng nhau làm việc, nhanh chóng dọn dẹp tàu ngầm sạch sẽ.

Khi biển lặng, Khương Ninh đưa ra một đề nghị rất hay - làm bánh bao.

Bột mì, đậu khô, thịt muối khô.

Hơn mười năm chìm nổi trước sự sống và cái chết, nhất là đối với những người lính đặc chủng khiến họ khác thờ ơ với việc sống chết.

Họ vừa làm bánh bao vừa khen đội trưởng và vợ tích trữ được nhiều lương thực, khen Hứa Khai Thái có kỹ thuật lái tàu ngầm đứng đầu thế giới.

Bầu không khí rất hài hòa.

Khương Ninh ngẩn ngơ, cô nghĩ đến tầng mười tám, nghĩ đến khu biệt thự ở Tân Thành. Ở đó, cô đã uống rượu Mao đài, ăn lẩu cùng với Tần Xuyên và cậu ấm nhà giàu kia.

Những ngày tận thế tưởng chừng đen tối ấy thế mà vẫn có nhiều khoảng thời gian hạnh phúc.

Một ngày sau hai lần xảy ra thiên tai liên tiếp, hành trình tiếp theo đã chuyển sang biển êm gió lặng, họ an toàn đến tọa độ thứ năm.

Lần này là ở trong lòng biển và chỉ sâu hơn một trăm mét.

Theo đánh giá của sóng âm phản xạ, chiếc thùng không bị hư hỏng hay bị chôn vùi.

Khương Ninh tràn đầy tự tin, đây là lần dễ nhất của nhiệm vụ này, cô chỉ cần đi xuống, phất tay một cái cho nó vào không gian là được.

Cô nghĩ vậy và cũng làm vậy thật.

Bệnh viêm phổi của Cố Đình Lâm vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải được chăm sóc cẩn thận. Thực ra, cô rất nhớ sự độc lập và kỷ luật của Đậu Đậu.

Cô cứ đếm từng ngày, có lẽ Bạch Tuyết đã sinh, Coca lại được làm ba một lần nữa.

Đi ra ngoài mới biết, hóa ra cảm giác có nhà là như thế, nó khiến cho người ta ngóng trông được trở về.

Khương Ninh mặc bộ đồ lặn vào, vui vẻ bơi về phía thùng lưu trữ.

Ngay khi cô chuẩn bị chạm vào chiếc thùng thì có một cái gì đó đột nhiên lóe lên.

Có cái gì đó trên thùng lưu trữ, hơn nữa còn rất nhiều!

Khi nhìn thấy đó là gì, miệng Khương Ninh run lên vì sợ hãi, nước biển suýt nữa thì chui vào.

Chạy, chạy ngay bây giờ.

Chạy được bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu.

Cô xấu hổ đến mức xoay người bỏ đi, làm gì còn vẻ ngầu lòi, không nhận người thân như vừa rồi nữa.

Hứa Khai Thái sững sờ không biết mình bị hoa mắt hay Khương Ninh bị ai nhập?

Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mắt, đẩy ông ấy một cái, chạy mau!

Dưới đáy biển tối om, bên ngoài thùng phủ đầy bùn lắng nên không phát hiện bên trên đầy rắn biển.

Belcher là loài rắn biển độc nhất thế giới.

Chúng sống trong các rạn san hô, trước thiên tai chúng có thể đạt đến chiều dài trên ba mét. Mặc dù chúng tính công kích yếu nhưng độc tính vượt xa so với rắn trên mặt đất. Chỉ cần 100cc vào mạch máu thì sau khi xử lý năm phút vẫn có thể còn độc tính. Trong môi trường axit hay kiềm độc tính này vẫn phát huy rất ổn định.

Bây giờ đã là sau thiên tai, chúng không chỉ biến dị về thân thể mà theo như quan sát, có một cảm giác khó diễn tả được thì chúng hoàn toàn không phải loại hiền.

Cảm nhận được loài khác đang đến gần, vài con rắn Belcher đuổi theo cực kỳ chính xác không hề nhầm lẫn.

Mười người phụ nữ thì chín người sợ rắn, Khương Ninh chạy còn nhanh hơn cắt.

Mẹ ơi, dọa chết bé rồi!

Hoắc Dực Thâm và Hứa Khai Thái ở phía sau đuổi mãi cũng không kịp.

Cái cô cho là dễ nhất, ai dè là thứ khó khăn nhất.

Khương Ninh nghĩ đến đám rắn biển Belcher dày đặc trên mặt thùng, da gà nổi khắp người.

Không được, cô thấy rắn là không chịu nổi thế thì nói gì đến việc cướp thùng lưu trữ từ chúng.

Có quỷ mới biết, tại sao bọn rắn đó lại biến thùng lưu trữ thành địa bàn của mình.

Ít nhất cũng phải có hàng trăm con, vừa liếc mắt đã khiến người nhìn phát tác chứng ám ảnh dày đặc.

*Nhìn thấy những thứ dày đặc là sợ.

Trương Lệ không biết chuyện: "A Ninh, tốc độ của bọn chị nhanh quá vậy."

Mọi người đều đang vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể về nhà.

Ai cũng có những thứ sợ hãi của riêng mình, Hứa Khai Thái không muốn ép Khương Ninh phải đối mặt, nhưng thùng lưu trữ có liên quan đến sự phát triển lâu dài của căn cứ. Hơn nữa với những trang bị hiện có, họ thật sự không thể nào vớt nó lên được.

Ông ấy không biết mở miệng như thế nào nên quay sang nhìn Hoắc Dực Thâm.

Đạo lý ấy thì ai cũng hiểu, nhưng rào cản tâm lý thì không dễ vượt qua, chưa kể rắn biển Belcher thực sự rất độc.

Lúc này, mọi người mới biết sự thật.

Cách xa đó khoảng mấy nghìn dặm, không ai muốn bỏ cuộc nên mọi người phát biểu ý kiến của mình.

"Dùng sóng âm phản xạ đuổi chúng đi."

"Tàu ngầm có một cái súng phóng xiên, chỉ cần bắn một phát."

"Dùng thủy lôi, dù sao thì thùng lưu trữ cũng không thể nổ được."

"Tàu ngầm của chúng ta được thiết kế đặc biệt để chống sóng thần, cứ đâm thẳng vào thùng lưu trữ là được."

Bình Luận (0)
Comment