Rong biển dày đặc, Trương Lệ cũng không thấy rõ là rắn gì, chỉ cảm thấy cẳng chân đột nhiên đau đớn vô cùng.
Không ai ngờ rằng, ở vùng biển trong veo như vậy lại có rắn, rõ ràng là họ đã rất cẩn thận rồi.
“Có lẽ là do màu sắc của rong biển che giấu.”
Khương Ninh rửa sạch sẽ miệng vết thương của cô ấy, quan sát hình dạng miệng vết thương sau khi khử độc, lấy dao nhỏ ra cắt một chút, sau đó dùng sức nặn máu ra ngoài.
Tuy họ không xác định là rắn biển có độc hay không, nhưng cứ xử lý cẩn thận[1] thì vẫn hơn.
[1]Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền - cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Trong không gian có dự trữ vài loại huyết thanh kháng độc rắn, nhưng nhóm người Trương Lệ cũng không nhìn thấy rõ là rắn gì.
Tuy có huyết thanh kháng độc rắn, nhưng không phải có thể tùy tiện tiêm, nếu không kết cục cũng sẽ rất nghiêm trọng.
Không đến đường cùng thì không bao giờ lấy mạng ra đánh cược.
Cô lấy thảo dược ra đắp quanh miệng vết thương của Trương Lệ rồi sau đó băng bó lại.
Sợ cô ấy lo lắng, Khương Ninh giả vờ như không có gì mà an ủi: “Đa số rắn biển đều sẽ không có độc, em không cần phải lo lắng, có chỗ nào không ổn thì cứ nói với chị bất cứ lúc nào.”
Trương Lệ lớn lên trong đơn vị, mười mấy năm thiên tai tàn khốc khiến tâm lý của cô ấy tốt hơn so với người bình thường.
Nghe nói bị rắn độc cắn phải sẽ lập tức bị độc phát bỏ mạng, sẽ không phải chịu đựng sự tra tấn quá lớn.
Dù sao so với chịu nóng, chịu đói khát, thiếu nước, mưa đá, khói độc, sóng thần... hay bất cứ thiên tai nào khác thì cũng bị chết nhẹ nhàng hơn.
Cô ấy điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình: “Chị A Ninh, em không sao đâu.”
Trương Lệ chỉ nhỏ hơn Khương Ninh một tuổi. Mấy năm trước, cô ấy đã mất đi người nhà, người yêu, nếu như còn sống thì tốt, còn nếu chết thì cũng không có gì phải nuối tiếc.
Không có gì phải sợ.
Khương Ninh nói chuyện với cô ấy, lặng lẽ đưa qua một viên kẹo vị ổi.
Trương Lệ có chút cảm động, chỉ là trong lúc nói chuyện nhất cô ấy thời đề cập đến việc bản thân khi còn nhỏ thích ăn loại kẹo năm đồng một gói, mỗi cuối tuần bà nội đều sẽ lén mua cho cô ấy.
Cô ấy lột giấy gói kẹo ra, cho vào miệng.
Vẫn là hương vị ngày xưa, thật hạnh phúc.
Giống như bà nội lại trở về bên cạnh mình vậy.
Sống sót là bản năng, nhưng dường như cái chết cũng không đáng sợ đến vậy, ít nhất thì cũng có thể đoàn tụ với người nhà.
Nhưng ít nhiều gì cô ấy cũng vẫn có chút tiếc nuối, dù sao thì cô ấy cũng đã từng đồng ý với người nhà rằng sẽ sống thật tốt.
Tùy duyên đi.
Cho nên, tâm trạng của Trương Lệ khi đối mặt với sống chết rất bình thản.
Cô ấy sẽ cố gắng sống tiếp, nhưng nếu thật sự không còn đường sống nữa, thì cũng sẽ không cảm thấy quá tiếc nuối.
Chuyện gì cũng đều trải qua cả rồi.
Nhưng ít nhiều gì thì trong lòng cũng vẫn có chút tiếc nuối, cô ấy đã cố gắng đến hôm nay rồi nên vẫn mong muốn được nhìn thấy ngày mai tốt đẹp hơn.
Đột nhiên, cô ấy có chút lắm mồm, biết rõ Khương Ninh không phải phải người thích nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được muốn tán gẫu.
Khương Ninh dịu dàng nói: “Có thể nói sau khi lục địa bị nhấn chìm, mọi người đã đến đây như thế nào không?”
Sau khi chấp nhận thân phận của Cố Đình Lâm, cô không khỏi tò mò về quá khứ của ông, muốn hiểu biết thêm nhiều hơn.
Cần phải có niềm tin và quyết tâm cực lớn, thì ông mới có thể đi được đến hôm nay.
Trương Lệ thuộc lính đặc chủng, mà Cố Đình Lâm lại là thần tượng mà cô ấy kính trọng nhất, không những thế Khương Ninh lại là con gái của thần tượng, nói đến chuyện xảy ra mấy năm nay, cô ấy cũng vô thức đề cập đến thủ trưởng…
Không biết tự bao giờ, hơn hai tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua.
Ngoài mặt Khương Ninh vẫn đang nghe, nhưng thật ra cô vẫn luôn quan sát phản ứng của cô ấy: “Bây giờ em cảm giác thế nào?”
Trương Lệ ngơ ngác.
Mạch đập, nhịp tim, hơi thở, đồng tử, mạch tượng, ngoại trừ miệng vết thương có hơi đau, những chỗ khác đều không có vấn đề gì.
Vô cùng may mắn là rắn biển cũng không có độc.
Trương Lệ không ngờ tới, hoá ra cô đang chuyển hướng lực chú ý của mình.
Trong lòng cô ấy cảm thấy rất ấm áp.
Cho dù nguy hiểm đã biến mất, nhưng Khương Ninh vẫn kê đơn thuốc cho cô ấy.