Trong tàu ngầm tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt.
Trong khoảng thời gian này, các thành viên trong đội đã chứng kiến được tầm quan trọng của Khương Ninh đối với cả đội. Sau khi sự kinh ngạc ban đầu trôi qua, chính là sự kính nể từ tận đáy lòng, bây giờ họ lại thấy cảm động hơn.
Ai cũng biết, trong thiên tai tận thế thì thứ quan trọng nhất chính là thuốc.
Nó có thể cứu mạng, không phải ai cũng có thể lấy ra một cách vô điều kiện.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải kiểu người kích động, chỉ nhìn vào mắt rồi ghi tạc vào lòng thôi.
Tàu ngầm lại đi thêm hai ngày, thiết bị định vị bằng sóng siêu âm mở cả ngày đã phát hiện ra thùng lưu trữ.
Mọi người không dám tin, không ngờ chó ngáp phải ruồi lại phát hiện được, hơn nữa còn là hai thùng!
Hai thùng cách nhau không xa, có lẽ đã từng có hai tổ tàu ngầm đi ngang qua vùng biển này, gặp phải tai nạn bất khả kháng nên bị ép phải tách ra.
Điều kiện này rất thích hợp để trục vớt, còn chờ cái gì nữa.
Bọn họ lập tức mời Khương Ninh đến hành động!
Vẫn là ba người một nhóm lặn xuống nước, cùng với hai vị Hoắc Dực Thâm và Hứa Khai Thái bảo vệ một trái một phải.
Dòng chảy có hơi mạnh, nhưng ba thủy thủ kỳ cựu dựa vào kinh nghiệm đã thành công giải quyết.
Ai ngờ ở phía xa lại có cá mập khổng lồ bơi tới.
Nó thật sự rất to lớn, dài đến hơn 20 mét thôi chưa nói, chỉ tính thể tích mà đã gấp hơn 4 lần cá mập trắng rồi.
Cái miệng máu rộng lớn đến mức Khương Ninh cũng không đủ nhét vừa kẽ răng của nó.
Cho dù không gian đã lộ ra, nhưng cô vẫn không muốn để cả đội biết được người sống có thể tiến vào không gian để trốn.
Nếu để lộ càng nhiều thì khả năng dụ dỗ người khác phạm tội lại càng lớn.
Huống chi bên trong còn chứa quá nhiều vật tư.
Vì thế, ba người và cá mập khổng lồ cùng nhau chơi trò trốn tìm.
Cô trốn, nó tìm, đi một vòng tròn.
Tính cách của cá mập khổng lồ rất nóng nảy, kích thước quá lớn khiến nó quay nhiều vòng choáng váng đầu óc, vì thế bắt đầu va chạm vào thùng lưu trữ.
Tuy nó cũng to lớn nhưng thùng lưu trữ còn lớn hơn.
Hễ nó đâm mạnh đến đâu thì cái thùng cũng chỉ bị lắc lư nhẹ.
Nếu như nó muốn thùng lưu trữ ngã xuống thì có lẽ phải đâm đến khi đầu nứt toạc.
Đâm nhiều lần khiến đầu nó cũng đau.
Cá mập khổng lồ bỏ chạy!
Thấy nó thật sự đã đi mất thì Khương Ninh vội vàng cất thùng lưu trữ vào không gian.
Khi vừa định rời đi, Hứa Khai Thái lại liếc nhìn thấy cá mập khổng lồ đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai xông tới, ông ấy vội vàng ra hiệu, cẩn thận!
Đánh nhau nhiều với cá mập dưới biển, Khương Ninh biết rõ chúng nó rất khát máu và gian xảo.
Nếu nó dám làm gì thì cô sẽ trả lại như thế.
Khương Ninh không chút do dự lấy thùng lưu trữ ra, chơi trốn tìm nào.
Hứa Khai Thái bị hành động cợt nhả của cô dọa cho sợ hãi, người có năng lực quả nhiên rất tùy hứng.
Con cá mập rất tức giận, đuổi theo vài vòng rồi lại căm phẫn bơi đi.
Lúc nó gần đi thì đôi mắt kia lại trợn tròn, dáng vẻ ấy giống như đang nói, có giỏi thì ngươi đừng đi, bây giờ ta lập tức đến húc ngươi!
Khương Ninh cũng không ngốc, cất thùng lưu trữ còn nhanh hơn cả rắn biển.
Khi bò lên trên tàu ngầm, cô liều mạng thúc giục: “Mau mau mau, đi đi đi.”
Khương Ninh thật sự không suy nghĩ nhiều, con cá mập kia lai đuổi theo thật, đằng đằng sát khí đâm vào 2688.
Mười bốn thành viên đội thám hiểm tìm kiếm kho báu: “...”
May mắn là 2688 đủ cứng, nhưng mọi người lại bị va chạm nhiều đến mức đầu óc choáng váng, muốn ói.
Hoàng Mậu vẫn còn trẻ, tràn đầy sinh lực: “Dùng ngư lôi hay là súng phóng xiên?”
Năm xưa, Khương Ninh cũng đã được Lam Lam rèn cho tính kiên nhẫn: “Mặc kệ nó, chờ nó đâm chán rồi sẽ bỏ đi thôi.”
Nếu như cá mập khổng lồ thật sự sắp phát điên thì chưa chắc 2688 có thể chống đỡ nổi. Nếu bắn chết nó làm lãng phí vũ khí thì không nói, nhưng mùi máu còn có thể dẫn tới động vật biển to lớn nguy hiểm hơn.
Mọi người không còn cách nào chỉ đành mặc kệ, ép bản thân phải chịu đựng.
Con cá mập kia đâm hơn mười phút rồi hộc máu rời đi!