Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1127

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1127 -

Mọi người cũng không do dự mà đi về phía điểm trục vớt tiếp theo.

Vì nơi đó cách đây chưa đến 2 hải lý nên đến đó rất nhanh.

Con cá mập kia không đi theo nên việc trục vớt cũng thuận buồm xuôi gió.

Cách thành phố Phượng hơn 700 hải lý, tàu ngầm lại phát hiện thêm lô container, hơn nữa số lượng đạt đến hơn hai mươi chiếc.

Nhưng nó lại chỉ là container vận chuyển bằng đường biển rất bình thường mà thôi, có lẽ là bị sóng thần lật.

Nhiệm vụ đã hoàn thành nên họ rất thoải mái, các thành viên đang suy nghĩ có nên vớt container không.

Thứ nhất, vật tư có thể tìm thấy ở trên đất liền đã bị căn cứ lật tung lên hết từ lâu rồi, chỉ có ở dưới biển còn có khả năng; thứ hai, cho dù vật tư ở trong container bị hỏng rồi, nhưng container có thể kéo về để cải tạo thành nhà ở, thoải mái hơn ở trong lều rất nhiều.

Tất nhiên, người có bàn tay vàng là Khương Ninh nên bọn họ không có cách nào để nói ra.

Sống lại ở hai đời, làm sao Khương Ninh có thể nhìn không ra.

Đội mà Cố Đình Lâm lựa chọn cẩn thận kỹ lưỡng về sau sẽ thuộc về cô và Hoắc Dực Thâm.

Nếu như cô muốn chinh phục được bọn họ, ngoại trừ việc bản thân phải mạnh mẽ, còn phải áp dụng cả sự quan tâm cũng như uy nghiêm nữa.

Cũng không thể để mình thì ở trong nhà gạch, ăn uống no say mỗi ngày, còn bọn họ lại ở trong túp lều chật hẹp.

“Thời gian còn sớm, tôi đi vớt lên làm nhà ở cho mọi người, có thể cải thiện điều kiện sống của mọi người.”

Khương Ninh cười nói: “Nhưng mà, đợi cải tạo xong nhà thì phải làm tiệc mừng mới được đấy.”

Các thành viên đều bị chọc cười: “Không sao, chúng tôi làm lần lượt, để cho chị Khương ăn ba ngày ba đêm.”

Chị Khương đã ra tay là biết thành hay bại ngay.

Hai mươi sáu thùng, chưa đến nửa tiếng đều đã được đặt ngay ngắn ở trên tàu vận chuyển.

Buổi tối, cách thành phố Phượng chưa đến 200 hải lý.

Khương Ninh lợi dụng bóng tối để đặt tàu vận chuyển ở trên biển, tất cả thùng container đều được xếp ngay ngắn.

Khi tất cả các thành viên tỉnh dậy, lên trên tàu ngầm để hít thở không khí thì nhìn thấy tàu vận chuyển lặng lẽ neo đậu ở trên biển, đôi mắt suýt chút nữa thì lồi ra.

Sáu thùng lưu trữ… Không đúng, sao lại có bảy thùng?

Sau sự kinh ngạc đó, chính là vẻ trầm tư suy nghĩ.

Tất cả thành viên lên trên tàu vận chuyển, trên boong tàu chất đầy rong biển và tảo biển.

Trời trong, ánh nắng rất đẹp, bọn họ vội vàng trải ra phơi.

Thùng lưu trữ có cảm biến và mật khẩu nên không thể mở ra, chỉ có thể mở như mở blind box.

Container vận chuyển bằng đường biển bị ngâm trong biển rất lâu, may là bên ngoài có chút bùn bảo vệ nên dù bị ăn mòn cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất bên ngoài cũng không có lỗ hổng, tiếng gõ vang lên khá trong trẻo.

Tất cả mọi người không ôm bất cứ hy vọng nào, cảm thấy vật tư ở bên trong đã bị ngâm hỏng từ lâu rồi.

Nhưng có thể có được 26 thùng container đã rất tốt rồi.

Ở trên biển buồn đến phát chán, bọn họ dự định dọn sạch sẽ rồi mới mang về, giảm sức nặng cũng như tiết kiệm dầu cho tàu vận chuyển.

Nhưng khi mở thùng ra, tất cả mọi người đều giật mình.

Thứ đựng ở bên trong lại chính là vải, hơn nữa chúng hoàn toàn không bị hư hao.

Có lẽ được vận chuyển bằng đường biển dễ bị ướt, cho nên công việc chống thấm nước được chuẩn bị rất tốt.

Cả một thùng lớn chứa đầy vải denim.

Sau niềm vui đó, tất cả mọi người tiếp tục mở thùng thứ hai.

Lại là vải, nhưng là sợi tổng hợp.

26 thùng container không hề có gì ngoài vải, bông, lụa, chiffon, sợi sura, vải len,...

Có khoảng mấy chục loại vải, hơn nữa chất lượng khá tốt.

Sau nhiều năm trôi dạt ở trên biển, cho dù là nước biển hay muối mặn thì cũng sẽ khiến quần áo bị hư hại rất nhanh.

Đãi ngộ của bọn họ khá tốt, ít nhất còn có quân phục để mặc, còn người dân bình thường thì thật sự… Nếu nói quần áo không đủ che thân cũng không phải là nói quá.

Nhưng còn có cách nào khác chứ, việc trồng bông đã thất bại mấy lần rồi, càng đừng nói đến việc nuôi tằm dệt vải.

Vải chất đầy 26 thùng, đủ để làm mấy bộ quần áo cho mấy người ở trong căn cứ.

Mà người có những vật tư này, có thể giúp căn cứ bớt đi gánh nặng, chính là Khương Ninh.

Tất cả mọi người đều nhận được sự cổ vũ lớn, càng háo hức trước nhiệm vụ mang về bảy thùng lưu trữ này.

Khương Ninh cũng không ngờ tới vận may của mình lại tốt đến như vậy.

Hiện tại cách căn cứ đã không xa, cô không ở lại trên tàu vận chuyển nữa, mà quay về tàu ngầm 2688, Hứa Khai Thái lái tàu ngầm.

Bình Luận (0)
Comment