Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1127 - Chương 1128

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1128 -

Đội của họ đến như thế nào thì cũng về như vậy.

Chập tối, tàu vận chuyển chạy đến vùng biển thành phố Phượng.

Người lính làm nhiệm vụ ở bến tàu nhìn thấy đội ngũ thắng lợi trở về thì đôi mắt trợn tròn suýt rơi ra.

Bến tàu chưa hoàn thiện, tàu vận chuyển không thể trực tiếp cập bến, cho nên phía trạm gác phái thuyền đến đón.

Sau khi bàn bạc xong, Hoắc Dực Thâm và Hứa Khai Thái về căn cứ báo cáo với lãnh đạo. Đám Trương Lệ không có gì vướng bận, bọn họ đã chịu sự quản lý đặc biệt của bộ chỉ huy, khoang tàu có phòng ở, môi trường sống cũng tốt hơn trên đất liền nhiều. Chính vì vậy, họ cứ ở luôn trên tàu đợi bàn giao.

Khương Ninh ngồi trên thuyền đang cập bến.

Cậu ba nhà họ Dung đã cười toe toét nói: “Chị, anh rể, phó đội trưởng Hứa, chào mừng mọi người về nhà.”

Cảm giác như gã ta đã ăn phải thuốc hồi xuân, Khương Ninh suy nghĩ chút rồi nói: “Thăng chức rồi à?”

Có thể hiểu gã ta cũng chỉ có chị mà thôi!

Cậu ba nhà họ Dung thật sự đã thăng chức rồi, giờ gã ta đã là người phụ trách làm nhiệm vụ canh gác bến tàu của ca thứ hai rồi.

Vừa hay mới tan làm, gã ta niềm nở nói: “Chị, tôi đưa mọi người về.”

Không cần nói cũng biết, chứng nghiện xe lại quay lại rồi.

Khương Ninh nhìn ra nhưng không vạch trần, ném chìa khoá cho gã ta.

Cậu ba nhà họ Dung vui vẻ, đưa Hoắc Dực Thâm và Hứa Khai Thái đến chỗ quân đội trước, sau đó lại phấn khích đến nỗi run rẩy đưa cô về nhà.

“Chị, trong nhà tất cả đều ổn, chị và anh rể không cần lo lắng, cơ thể của ba chúng ta càng ngày càng khỏe, Đậu Đậu cũng chưa rơi một sợi tóc nào.”

Khương Ninh hít một hơi thật sâu rồi giả vờ ngủ.

Cậu ba nhà họ Dung vẫn huyên thuyên: “Nhà kính đã làm xong, hơn nữa cũng đã trồng trọt hết rồi. Bây giờ, có lẽ Tiểu Đậu Nhi đang ở nông trường, lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy.”

Khương Ninh nhíu mày.

“Đúng rồi, Bạch Tuyết sinh con rồi…”

Khương Ninh thật sự nhịn không được nữa, nói: “Ngày nào cậu cũng chạy sang nhà tôi à?”

“Tất nhiên rồi, thủ trưởng vẫn chưa hết bệnh, Đậu Đậu lại bận đến mức chân cũng không chạm đất, trong ngoài đâu đâu cũng cần người.”

Khương Ninh đau đầu nên sau khi về đến nhà cũng không cho gã ta vào.

Cậu ba nhà họ Dung cũng còn biết điều, không cố gắng ăn ké cơm nhà cô.

Cô còn chưa mở cửa, bên trong đã truyền đến tiếng “húuuuu”, “gâu gâu”.

Vừa mới mở ra chút kẽ hở, chó con đã lao lao mạnh đến, phấn khích đến nỗi đi tiểu, không ngừng lôi kéo Khương Ninh.

Bạch Tuyết dè dặt hơn, nhưng đuôi vẫn vẫy lên đầy vui sướng.

Xa cách lâu ngày giờ mới được gặp lại, trái tim của Khương Ninh cảm thấy rất ấm áp trước sự chân thành của nó, ngồi xuống vuốt ve nó một hồi.

Cola cắn quần của cô kéo cô vào trong nhà, muốn khoe đứa con mà vợ nó đã sinh ra: “Gâu!”

Một con cái và ba con đực.

Bạch Tuyết có đủ sữa, bốn con được cho ăn đến béo ú, chỉ là còn chưa mở mắt.

Cuộc sống ở trên biển quá nhàm chán, về đến nhà nơi nào cũng thấy tốt nên cô bèn chơi đùa với bốn con chó.

Bạch Tuyết căng thẳng, ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Nhưng Cola lại không sợ, không ngừng tha con cho Khương Ninh, khuôn mặt chó con màu nâu đen đầy vẻ kiêu ngạo, như đang nói: Con sen, thấy tôi giỏi không!

Ừm, thật sự rất giỏi, chỉ quan tâm đến mình tự do tự tại vui vẻ, sinh xong thì lại ném cho cô chăm sóc.

Khương Ninh ném chân giò thơm phức cho cặp vợ chồng chó sói kia: “Sang bên kia chơi đi.”

Khi vuốt ve bốn con chó bé nhỏ, cô không khỏi nhớ đến ba con chó đang lang thang, cũng không biết hiện tại bọn nó như thế nào rồi.

Hơn một tháng không trở về, sân sau có thêm một nhà kính.

Bên trong đều là gia cầm nhỏ, như: Gà, vịt, ngỗng, chim cút, gà sậy.

Tổng cộng có mười mấy con, hình dáng lớn bé có hơi khác nhau, có lẽ là các đợt nở trứng trước sau.

Trong máng có để hạt ngô nghiền, rau và cỏ cắt nhỏ.

Chuồng nuôi gia cầm sáng sủa thoáng đãng, được quét dọn sạch sẽ và vệ sinh.

Trong nhà cũng như vậy…

Khương Ninh không nhịn được mà cười, Đậu Đậu đúng là một chú ong nhỏ chăm chỉ mà.

Khi cô vừa mới từ sân sau đi ra, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Ở bên cạnh truyền đến tiếng động, Cố Đình Lâm từ bên cạnh đi đến.

Ông vẫn còn gầy gò, nhưng tinh thần khá tốt.

Cặp vợ chồng chó sói kia chạy đến, niềm nở vẫy đuôi chào đón.

“Húuuuu.”

“Gâu gâu gâu.”

Bên cạnh sân là ruộng rau, sợ cặp vợ chồng chó sói kia giẫm vào nên Cố Đình Lâm nghiêm túc nói: “Đứng nghiêm!”

Ô hô, hai con này cũng thật nghe lời, nuốt nước bọt nhìn thức ăn cho chó ở trong tay ông.

Nghe thấy trong vườn có tiếng bước chân, Cố Đình Lâm ngẩng đầu nhìn sang.

Hai ba con mắt đối mắt với nhau.

Bình Luận (0)
Comment