Con gái quay về, gương mặt của Cố Đình Lâm trở nên ôn hòa hơn: “A Ninh, con về rồi.”
Khương Ninh gật đầu: “Vâng.”
Bỗng nhiên, ông thấy hơi ngượng ngùng, Cố Đình Lâm khựng lại: “Con gầy đi nhiều rồi.”
Đó là nhiệm vụ của cả đội, hơn nữa, cô cũng phải chăm sóc người khác, sao có thể ăn uống tử tế được.
Nhưng Khương Ninh vẫn khá vui vẻ: “Con vẫn ổn.”
Đón ông vào nhà, cô quan tâm hỏi han: “Dạo này sức khỏe của ba như thế nào rồi?”
“Dì Thư của con ngày nào cũng châm cứu cho ba, ba cũng uống thuốc con đưa cho, sức khỏe đã hồi phục hơn rồi.”
Khương Ninh đưa ông vào không gian tái khám, cô nhìn ảnh chụp CT. Tuy ông đã không còn viêm phổi, nhưng có vài thương tổn không thể chữa được, về sau vẫn phải chú ý hơn.
Những bài kiểm tra có thể làm đều đã làm và điều trị bệnh theo các triệu chứng.
Tâm trạng vui vẻ của Cố Đình Lâm không thể che giấu được: “Chuyến đi lần này thế nào?”
“Hữu kinh vô hiểm.”*
*Tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Khương Ninh kể sơ qua về tình hình và chuyện vớt được 26 container vải vóc.
Còn về việc thu thập 21 thùng lưu trữ vật tư trước khi lục địa bị nhấn chìm, trước hết phải xem thử quân đội sẽ xử trí như thế nào đối với việc thu thập vật tư lần này, sau đó ra quyết định nộp lại hay không cũng chưa muộn.
Cố Đình Lâm về sớm cho nên công việc của tiểu đội trục vớt đặc biệt vẫn chưa được báo cáo cho ông.
Nhưng có thể xác định rằng, thùng lưu trữ và vật tư là khâu không thể thiếu trong việc khôi phục nền văn minh Hoa Hạ. Cho dù đó là do ai thu thập được, mức đãi ngộ phong phú là chuyện không thể thiếu, bao gồm đội ngũ thu thập trên lục địa.
Hơn một tháng qua, công việc của ông nhẹ nhàng đi không ít, nhưng nỗi lo cho con gái và con rể thì chỉ có tăng chứ không có giảm.
Giờ đây, nhìn thấy họ bình an trở về, gánh nặng trong lòng ông cuối cùng cũng được buông xuống.
Cố Đình Lâm không giỏi biểu đạt cảm xúc: “Ba mới học nấu mấy món, tối nay các con đến ăn nhé.”
Khương Ninh không từ chối: “Có thiếu gì không ạ, để con mang cho.”
“Không cần đâu, cứ cách mấy ngày, Đậu Đậu lại mang vật tư sang cho ba mà.”
Nhớ tới hành vi kỳ lạ của cậu ba nhà họ Dung, Khương Ninh chỉ đành nhắm mắt nói: “Nhưng mà, cậu ba nhà họ Dung không tới làm loạn trước mặt ba đâu nhỉ?”
“Làm loạn?”
“Cậu ta…” Khương Ninh lúng túng khua chân xuống đất: “Nói năng không biết kiêng dè, con sợ cậu ta sẽ khiến ba sợ.”
Nhắc đến cậu ba nhà họ Dung, giọng của Cố Đình Lâm trở nên nhẹ nhàng: “Ba mới gặp vài lần, nói chuyện khá khiêm tốn, là một chàng trai thông minh lanh lợi, nếu cậu ta làm đến nơi đến chốn thì tương lai sẽ rộng mở.”
Khiêm tốn?
Khương Ninh sửng sốt: “…” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!
Hai vợ chồng chó sói cứ quấn theo bên chân ông đi sang cách vách, không quan tâm đến ai cả.
Khương Ninh cạn lời, đúng là đồ vô tâm!
Khi trời tối, Đậu Đậu trở về từ nông trường.
“Chị dâu.” Cô bé vui vẻ nhào tới, ôm chặt lấy Khương Ninh: “Cuối cùng hai người cũng về rồi.”
Trên người cô bé có mùi mồ hôi nhưng không khó chịu.
Nụ cười tựa như mặt trời nhỏ khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Việc ở nông trường có bận bịu lắm không?”
Đậu Đậu đã quen với việc lao động: “Mới đầu thì em thấy hơi mệt, giờ thì đỡ hơn nhiều ạ.”
“Em làm việc ở ngoài đồng à?”
“Vâng, em phải lấy mình làm gương.”
Khương Ninh tin mới lạ, trong tiềm thức cô lại nhớ tới chuyện lần trước.
Nói trắng ra Đậu Đậu còn quá nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh.
Những công nhân làm thuê kia đã bôn ba lăn lộn ở thời tận thế suốt mười mấy năm, dù có phải khom lưng vì ba đấu gạo thì làm sao họ có thể tâm phục khẩu phục với Đậu Đậu?
Chẳng qua vì cảm thấy cô bé đầu thai tốt, tìm được một chị dâu tử tế nên mới gọn gàng, xinh đẹp như ngày hôm nay.
Trừ lòng ghen tị, còn có cả sự khinh thường.
Nếu mọi người không đoàn kết thì khó mà lãnh đạo được tập thể.
Cho nên Đậu Đậu phải tự mình làm, dù cô bé còn nhỏ nhưng làm không thua kém gì bọn họ, nên họ đừng hòng mượn gió bẻ măng.
Cách trồng cây, trồng gối vụ, cho dù là nói hay làm cô bé đều rất đâu ra đấy khiến cho đám ranh ma ấy không muốn phục cũng khó.
Con người phải thất bại mới có thể trưởng thành, chỉ cần không làm sai nguyên tắc là được.