Mọi người trở về nhà cởi áo mưa và thay quần áo khô, sau đó tất cả tập hợp tại nhà 1803.
Các tòa nhà trong thành phố đã không còn vật tư, nhóm người đành phải đi đến khu biệt thự lúc trước.
Ở biệt thự cũng không có gì có ích, bọn họ lại chạy vội vào núi.
Còn nghĩ là có thể gặp trúng lợn rừng gì đó, ai ngờ lợn rừng thì không thấy, nhưng phát hiện một đập chứa nước sâu trong núi.
Trong đập chứa nước có nuôi cá, không ít cá tràn ra theo dòng nước, bơi trong các khe suối trên núi.
Dòng nước đục ngầu, mắt thường không nhìn thấy được cá, vẫn là nhờ Cola phát hiện và bắt được.
Cá bị cuốn đi bao nhiêu mọi người không biết, nhưng có thể khẳng định là trong đập chứa nước còn chứa không ít cá.
“Nếu có cách bắt cá ra, chúng ta có thể tìm tên xấu xí tiếp tục trao đổi thức ăn, đến lúc đó sẽ không cần phải lo việc ăn uống trong vài năm nữa.”
Nhưng bọn họ phải hành động nhanh, bây giờ đã không tìm được vật tư trong thành phố nữa, vậy nên bọn họ không thể loại trừ khả năng người khác sẽ bắt đầu tìm vào trong núi.
Nếu đập chứa nước bị phát hiện, bọn họ sẽ không còn bắt được cái gì hết.
Khắp nơi đều là nước, chân sâu chân cạn, ở đâu cũng có nguy hiểm, muốn Cola bắt từng con một cũng không thực tế.
Trương Siêu lẩm bẩm: "Nếu có máy đánh cá thì tốt rồi.”
Biết cá ở đó, nhưng vẫn không bắt được cá, thật sự là tức cái mình á.
"Vũ, cậu có thể làm một cái không?"
“Siêu, cái này tôi không làm được thật.”
Có cá trong hồ chứa nước à? Khương Ninh thấy thèm rồi đó.
Không gian của cô chỉ có một trăm con cá, mà Cola lại thích ăn cá, vậy nên căn bản là không đủ.
"Bà Chung có nhắc qua với tôi, cháu trai bà Chung Bình hình như làm việc ở viện nghiên cứu vật lý, không biết có cách nào không?"
Máy đánh cá dựa vào sóng siêu âm, hẳn là Chung Bình sẽ hiểu phần lý thuyết ấy.
Hoắc Dực Thâm mở miệng: "Có thể tin anh ta được không?”
“Tôi cảm thấy tính tình của người nhà họ Chung không tệ, Chung Bình cũng hiếu thuận, hỏi một chút chắc không thành vấn đề.”
Cho dù không thành, tầng 18 cũng không hề tổn thất.
Những người khác cũng đồng ý, dù sao nhà họ Chung cũng không biết đập chứa nước ở đâu, hơn nữa chưa chắc là Chung Bình đã làm được máy đánh cá.
Việc này không nên chậm trễ, bọn họ quyết định đi hỏi một chút.
Sát vách nhà họ Chung chính là Tô Mộng Dao, mỗi ngày cô ta đều nhìn chằm chằm vào cô như một con chó, Khương Ninh không tiện ra mặt.
Đàn ông cũng không tiện, Tô Mộng Dao mà gặp được là bày ra cái vẻ lẳng lơ đủ kiểu, lần trước còn cố gắng quyến rũ Hoắc Dực Thâm, Trương Siêu và Lục Vũ chưa chắc đã có sự bình tĩnh như anh.
Vì thế, Trịnh Vỹ Lệ ra tay.
Khương Ninh đoán không sai, mới gõ cửa nhà họ Chung, cửa phòng bên cạnh đã vội vàng mở ra.
Nhìn thấy là Trịnh Vỹ Lệ, Tô Mộng Dao nở nụ cười vừa trong sáng vừa ngọt ngào: "Đàn chị.”
Đáng tiếc là, nửa đêm không có điện, hơn nữa cô ta còn gầy đến trơ xương, trông như ma nữ vậy.
Trịnh Vỹ Lệ không muốn nhìn thấy loại bitch này: "Đừng vớ bừa, không quen.”
Tô Mộng Dao cũng không tức giận: "Đàn chị, đêm hôm khuya khoắt chị tìm bà Chung làm gì vậy?”
Con ả này, muốn cho một đấm chết tươi ghê.
Trịnh Vĩ Lệ không để ý đến cô ta, tiếp tục gõ cửa.
Bà nội Chung nghe thấy tiếng động, vội vàng mở cửa.
Trịnh Vỹ Lệ lấy từ trong túi ra một món đồ đưa tới: "Bà Chung, lúc chiều bà châm cứu làm rơi đồ, A Ninh sợ bà lo lắng nên bảo cháu đưa xuống.”
Bà Chung là một người sắc sảo, thấy cô bé đêm hôm khuya khoắt còn xuống thì nhất định là có việc: "Được, cám ơn mọi người.
Ai ôi, khắp nơi trong nhà đều là nước, vừa nãy không cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thắt lưng lại hơi đau rồi.
Bây giờ Tiểu Khương có rảnh không? Phiền con bé giãn cơ cho bà, trong nhà cũng hết lương thực rồi, Chung Bình có một chiếc đồng hồ điện tử mới, dùng làm tiền châm cứu cháu thấy được không?"
“Hẳn là có thể ạ.”
Trịnh Vỹ Lệ không ở lại lâu, nói xong liền rời đi.
Tô Mộng Dao lại bật chế độ mỉm cười: "Đàn chị, chị vào trong ngồi chơi một chút không?”