Đối mặt với lời mời dối trá của Tô Mộng Dao, Trịnh Vỹ Lệ đứng yên tại chỗ.
Cô ấy đẩy tới, nhẹ nhàng đẩy Tô Mộng Dao ra xa hai ba mét, đập vào tường: "Cút, nếu bà đây là đàn ông, bà đấm chết mày!"
Đã bán mình ra ngoài rồi, tinh lực còn tràn đầy như vậy, quả là yêu quái thải dương bổ âm.
Cũng không biết mặt cô ta lấy từ đâu mà đê tiện, đầy phẩm chất cặn bã quá.
Khi người ở phòng 1202 nghe thấy tiếng khóc của Tô Mộng Dao, Trịnh Vỹ Lệ đã sớm đi lên lầu.
Trở lại trên lầu, Trịnh Vỹ Lệ càu nhàu với Khương Ninh: "Chị nghe thấy tiếng cô ta nũng nịu mà cả người nổi da gà.
Người phụ nữ đó chính là một con rắn độc, chuyên xúi giục đàn ông lao lên phía trước.
Chị vừa mới chọc cô ta một chút, nếu cô ta dám nhảy ra đấu với chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội này làm thịt cô ta luôn, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Khương Ninh gật đầu: "Chúng ta phải tìm cách.”
Đáng tiếc cô ta vẫn còn thông minh, toàn trốn sau lưng đàn ông, sẽ không dễ dàng ló đầu ra.
Vốn là cô muốn cho Tô Mộng Dao chịu đựng những khó khăn trong ngày tận thế, ai ngờ hết lần này tới lần khác cô ta lại muốn gây khó dễ cho cô.
Xin lỗi, dao đã mài xong rồi.
Cũng không lâu lắm, Chung Bình đỡ bà Chung đi lên.
Khương Ninh không giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: "Anh có thể làm máy đánh cá không?”
Chung Bình ngẩn người, đẩy mắt kính suy nghĩ vài phút: "Hẳn là có thể làm được, nhưng trong tay tôi không đủ vật liệu.”
Anh ấy là người cuồng vật lý và công nghệ, trong nhà chứa đầy các loại linh kiện, có một số là mua, có một số là lấy từ trạm phế phẩm, còn từng cầm giải phát minh cuộc sống, thậm chí còn giành giải trong cuộc thi vật lý toàn quốc.
Đúng danh con nhà người ta trong truyền thuyết.
Khương Ninh hỏi: "Có thể tìm đủ không?”
“Trong tòa nhà thí nghiệm hẳn là có, chế tạo một chút là được.”
Phòng vật liệu ở tầng 8 hẳn là vẫn chưa bị nước nhấn chìm, nhưng Chung Bình không chắc là nó có bị ai cướp phá hay không.
Viện nghiên cứu thì không tính là quá xa, đi tắt khoảng mười cây số.
Khương Ninh dùng ánh mắt hỏi Hoắc Dực Thâm, job này có muốn làm không?
Hoắc Dực Thâm suy xét cân nhắc, sau đó nói với Chung Bình: "Tôi có thể đưa anh về đó lấy.”
Chung Bình cũng không ngốc, có thể khiến cho người của tầng 18 nửa đêm hao phí dầu diesel đưa anh ấy đi tìm vật liệu làm máy đánh cá, khẳng định sẽ không chỉ vì bắt vài con cá.
Trong nhà đã nghèo rớt mồng tơi, anh ấy không thể không ra điều kiện: "Nếu như có thể làm được máy đánh cá, có thể tính cho tôi một phần hay không?"
Yêu cầu của anh ấy cũng không quá đáng, đổi lại là Khương Ninh thì cô cũng sẽ vắt hết óc tìm đường sống.
“Nước sâu như vậy, anh chắc chắn máy đánh cá mình làm có thể bắt được cá?”
“Chỉ cần có cá, tôi có thể bắt được.” Chỉ là vấn đề về điều chỉnh tần số sóng siêu âm, cái này rất đơn giản.
Vì để có thể ăn cá thoải mái, Khương Ninh đồng ý: "Có thể, nhưng việc này nhất định phải giữ bí mật.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhà họ Chung sao có thể không cẩn thận, trong lòng đều hiểu rõ những gì nên nói hay không nên nói.
“Phải bao lâu mới có thể làm xong?”
Đối với Chung Bình, việc chế tạo máy đánh cá không hề phức tạp, anh ấy đã từng làm sản phẩm này ở trường trung học: "Miễn là có đủ vật liệu, tôi có thể làm xong trong tối nay."
Hoắc Dực Thâm không muốn chậm trễ, trở về phòng lấy thuyền tấn công.
Nhà họ Chung không ở tầng 18, Khương Ninh cũng không muốn để cho người trong tòa nhà biết, tránh mang đến những phiền toái không cần thiết cho nhau, vậy nên để bà Chung và Chung Bình xuống lầu trước.
Khương Ninh đề nghị đi cùng, Hoắc Dực Thâm không có ý kiến.
Cô giao nhiệm vụ cho 1803, cắt nhỏ cá thành từng miếng rồi ướp muối, chờ cô trở về sẽ tẩm bột mì làm món cá chiên, có thể để ăn trong vài ngày mà không hỏng.
Thỏ thì lột da, rửa sạch nội tạng, đến lúc đó bỏ vào tủ lạnh trên xe giữ tươi, từ từ ăn.
Nhẹ nhàng đi xuống lầu, Chung Bình đã chờ ở tầng sáu, sau lưng đeo chiếc thuyền cao su cồng kềnh.
Người của phòng 1202 bận rộn an ủi Tô Mộng Dao "bị thương", cũng không phát hiện động tĩnh của hàng xóm bên cạnh.
Thuyền tấn công lặng lẽ ra khỏi khu chung cư, nổ động cơ chạy về phía công ty R&D* trong bóng tối.
*Nghiên cứu và phát triển