Cô vừa rời đi, không ngờ xa xa đã thấy Hà Thiên Minh dẫn vài người đến.
Đậu Đậu giải thích: “Chị dâu, bây giờ ông Hà là người phụ trách quản lý căn cứ chúng ta, hôm nay ông ấy dẫn người đến để khảo sát.”
Không biết Cố Đình Lâm đã nói gì mà cuối cùng Hà Thiên Minh đã đồng ý.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc đi rất nhiều, chịu sự hành hạ của tận thế thiên tai, sống lưng đã không còn thẳng tắp như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nữa. Thế nhưng ông ấy vẫn mang vẻ nho nhã hiền lành, còn những thăng trầm kia vẫn hằn trên trán.
Từ trước đến giờ Khương Ninh luôn tôn trọng với ông ấy nên giờ phút này cô cũng rất xúc động.
Có ông ấy gia nhập, cô tin chắc thành phố Phượng sẽ càng ngày càng phát triển hơn.
Bởi vì có Hà Thiên Minh nên cơ cấu của căn cứ có sự thay đổi mới.
Cố Đình Lâm là người đứng đầu, trong quân đội còn có năm vị đứng ở hàng thứ hai, bây giờ còn có thêm Hà Thiên Minh.
Căn cứ đã có quân đội và chính phủ, việc quản lý chính phủ do Hà Thiên Minh toàn quyền phụ trách.
Hà Thiên Minh không có gốc gác về chính trị, mặc dù trước kia ông ấy có lý lịch phong phú, nhưng quyền lực vừa kín đáo vừa khéo léo, quân đội có thể đứng ở vị trí thứ hai, làm gì có ai mà không đổ máu hy sinh, dựa vào khả năng của mình để có được vị trí như ngày hôm nay.
Cho nên, Hà Thiên Minh ngồi ở vị trí này cũng rất khó xử.
Dù Cố Đình Lâm có ra sức bảo vệ, cấp dưới cũng không có ý kiến gì, nhưng chỉ là bọn họ không phản đối quá mãnh liệt mà thôi.
Cải cách có nguy hiểm, Cố Đình Lâm đã có dự liệu từ lâu, cho nên sau khi các ban ngành mời Hà Thiên Minh rồi bị từ chối, ông cũng không tiếp tục cố chấp nữa mà bảo nhóm trợ lý đi quản lý căn cứ.
Sau khi chạm đến những công việc kia, bọn họ mới biết mình không có chuyên môn.
Đến khi mọi người đã hiểu ra, ông mới tự mình đến mời Hà Thiên Minh.
Hai người nói chuyện với nhau chừng một ngày, cảm thấy hai bên rất thú vị, cuối cùng quyết định kỳ hạn là một năm.
Nếu Hà Thiên Minh không có thành tích gì, cho dù Cố Đình Lâm có đến đó để giữ lại, ông ấy cũng không có mặt mũi nào để tiếp tục ngồi ở vị trí này.
Ông ấy làm việc có phương pháp, những người khác muốn phản đối cũng khó, dù sao căn cứ cũng muốn phát triển.
Gần một năm, Hà Thiên Minh vừa định xây ban bệ cho mình, còn phải nhanh chóng phát triển đời sống sinh hoạt cho người dân, ông ấy ngồi ở vị trí có vẻ vinh quang như thế, nhưng thật ra lại vô cùng vất vả.
Nếu không có năng lực phản kháng mạnh mẽ và là người thiếu quyết đoán thì chắc chắn không thể làm được những việc này.
Lúc mới nhậm chức, việc đầu tiên phải giải quyết vấn đề no ấm cho người sống sót, cho nên ông ấy mới đến khảo sát nông trường đầu tiên.
Hà Thiên Minh cũng thấy Khương Ninh, suốt mười năm qua mà gương mặt của cô vẫn không thay đổi gì nhiều.
Chỉ là vẻ mặt không còn lạnh lùng như lúc mới quen nữa, trên người cũng toát ra sự kiên định và vẻ mạnh mẽ.
Bọn họ quen nhau mười năm, cả hai đều đã thay đổi nhưng dường như cũng không thay đổi gì cả.
Hà Thiên Minh đi đến, đưa tay mỉm cười nói: “Khương Ninh.”
Khương Ninh vừa bắt tay vừa cười nói: “Thị trưởng Hà.”
Trong đội ngũ, có chủ nhiệm Tiếu quản lý đất đai, quản lý việc trồng trọt nông nghiệp, là một chuyên gia giàu kinh nghiệm.
Khương Ninh để Đậu Đậu và cậu cả nhà họ Dung tiếp đón, còn cô thì dẫn Hà Thiên Minh đến khu nông trường nghỉ ngơi.
Họ cũng quen biết, lại không có người ngoài ở đây, bọn họ có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
Hà Thiên Minh hy vọng nhà kính có thể phát huy chức năng trong việc trồng trọt một cách tốt nhất, đồng thời giải quyết việc ấm no cho người sống sót, cũng có đóng góp trong việc tạo mảng xanh trên lục địa.
Khi hoàn cảnh được cải thiện, khí hậu sẽ ổn định hơn, cuối cùng địa cầu mới có thể khôi phục hệ sinh thái.
Trong lòng Khương Ninh vô cùng tự tin: “Thị trưởng Hà cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp.”
Hôm nay là ngày mở thùng kiểm tra hàng hóa và thiết bị khử mặn sẽ được xuất hiện. Nếu giải quyết được vấn đề nước uống thì sẽ rất tốt cho việc tạo mảng xanh lục địa.
Chỉ cần quản lý tốt nguồn nước thì sa mạc cũng có thể trở thành một châu lục xanh tươi.
Khương Ninh nhắc đến chuyện hai mươi sáu thùng container vải: “Chờ khi lấy được bông vải, đến lúc đó hy vọng có thể nhận được hướng dẫn khoa học của mọi người.”
Hai mươi sáu thùng container vải, thật sự có thể giải quyết được nhu cầu của căn cứ. Đến lúc đó, nếu ông ấy cần gì thì nông trường có thể phối hợp vô điều kiện.
Hà Thiên Minh không khỏi thở phào, chuyện này thật sự có thể giải quyết được vấn đề gấp cho ông ấy.
Nhưng mà, Khương Ninh còn tặng cho ông ấy một phần quà: “Đậu Đậu muốn xây khu nuôi trồng, không biết thị trưởng Hà có đề nghị gì không?”