Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1134 - Chương 1135

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1135 -

Ban bệ trong chính phủ còn chưa đầy đủ nên chuyện phải giải quyết mỗi ngày đều lũ lượt kéo đến, Hà Thiên Minh bận đến mức hai chân không chạm đất, thật sự không biết chuyện này.

Vụ nuôi trồng này, rõ ràng là một chuyện tốt.

Lục địa bị chìm, ông ấy còn tưởng rằng tất cả gia cầm đã chết hết.

Nói thế nào đây… Là nhờ có Khương Ninh.

Vẻ mặt Hà Thiên Minh sáng rỡ: “Đây là chuyện tốt, tôi hoàn toàn ủng hộ.”

Khương Ninh lại nói ra một vấn đề: “Nhưng nhà máy thực phẩm muốn hợp tác, hơn nữa còn muốn năm mươi phần trăm cổ phần.”

Vẻ mặt Hà Thiên Minh vui vẻ và thân thiết: “Không biết cháu cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?”

Bây giờ chính phủ là do ông ấy quản lý, nhà máy thực phẩm cũng không ngoại lệ, chỉ là việc cần phải quản lý quá nhiều nên ông ấy còn chưa đến chỗ kia.

Khương Ninh cân nhắc: “Không thể vượt quá hai mươi phần trăm.”

Hà Thiên Minh nhíu mày, tuy ông ấy không nói đồng ý nhưng cũng chưa nói là không đồng ý.

Khương Ninh nói thẳng: “Thị trưởng Hà, tôi vô cùng có thành ý, không riêng gì khu nuôi trồng, bao gồm cả nông trường cũng ở trong đó, tương lai sẽ còn trồng thêm dược liệu...”

Chi phí của nhà kính không lớn, nhưng về chuyện đất đai sau này hay việc nhiên liệu dùng để ứng phó với những đợt rét đậm hoặc đóng băng đều cần có căn cứ ủng hộ.

Dĩ nhiên, thuế vụ cũng sẽ có ưu đãi tốt hơn.

Sở dĩ Khương Ninh nói như vậy, thật ra cũng là để thử Hà Thiên Minh.

Dù sao, ông ấy cũng nằm ở trong kế hoạch của cô.

Hà Thiên Minh suy nghĩ chốc lát, ông ấy uyển chuyển nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của cháu. Khi trở về tôi sẽ nghiên cứu một chút, chắc phải trễ một chút mới có câu trả lời cho cháu.”

Khương Ninh cười: “Được, tôi đợi câu trả lời của chú.”

Hà Thiên Minh đứng dậy, lúc đến bên cạnh cửa ông ấy bèn dừng lại: “Khương Ninh, cháu có lòng tin sẽ khôi phục lại thành phố Phượng như trong trí nhớ của chúng ta không?”

“Có chú ở đây, còn có nhóm người giống với chú, tôi tin chắc chắn có thể thực hiện được.”

Hà Thiên Minh rời đi, sống lưng của ông ấy dưới ánh mặt trời dường như đã thẳng hơn.

Khảo sát nông trường xong, đoàn người lập tức rời đi.

Đậu Đậu rất nhiệt tình, còn đưa cho mỗi người mấy cân rau xanh, nói muốn để bọn họ ăn thử chất lượng rau khi được trồng trong nhà kính, xem có chỗ nào cần cải thiện không.

Mấy vị quan chức dở khóc dở cười, xách rau xanh rời đi.

Buổi trưa, Đậu Đậu ở lại nông trường ăn cơm, Khương Ninh lấy bánh bao, rau khô xào thịt muối, cháo loãng, bảo cô bé gọi cậu cả nhà họ Dung và Đình Đình đến ăn cùng.

Còn Khương Ninh thì đến chỗ ghi danh của trung tâm dân số chính phủ.

Nhưng vẫn không có tin tức của Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ.

Nhân viên làm việc ở đó rất lịch sự: “Cô Khương, lúc nào có tin tức của bọn họ, tôi sẽ thông báo cho cô trước mà.”

Cô trông cực kỳ xinh đẹp, còn là con gái của thủ trưởng, người ở trong căn cứ không ai không biết nên nhân viên làm việc cũng không dám lười biếng.

Cho dù không hề quen biết thì khi nhìn thấy tướng mạo và cách ăn mặc của cô, họ cũng có thể đoán ra được.

Toàn bộ căn cứ ai cũng hâm mộ Hoắc Dực Thâm, không biết tổ tiên của anh đã tích bao nhiêu công đức, mới có thể lấy được con gái của thủ trưởng.

Cô không chỉ đẹp mà còn vô cùng tài giỏi nữa.

Bọn họ ghen tị đến đỏ mắt, cùng là người với nhau mà sao khác quá.

Khương Ninh không để ý đến những người kia, dắt chó về nhà.

Sau khi cho đôi vợ chồng vô tâm kia ăn no, cô cất đồ làm nông vào không gian, sau đó lấy ra cây bông rồi trồng trên đất.

Đến chạng vạng tối, Hoắc Dực Thâm mới trở về.

Khí trời nóng bức, dù chỉ giao nhận hàng trên biển thôi cũng khiến người ta mệt đến mức đổ đầy mồ hôi.

Bảy thùng lưu trữ gồm: một thùng chứa hệ thống lọc nước, một thùng chứa hạt giống cây trồng, một thùng chứa máy đào, một thùng chứa chip điện tử, một thùng chứa những văn vật vô cùng quý giá, một thùng chứa dụng cụ dệt thô sơ và một thùng chứa dụng cụ làm việc.

Khương Ninh suy nghĩ: “Chúng ta nên giữ lại máy đào.”

Có thể thùng lưu trữ sẽ bị chôn dưới đất nên cô cũng không muốn bị rộp cả tay vì phải dùng xẻng nữa.

Bình Luận (0)
Comment