Sau khi bàn bạc, Khương Ninh quyết định dùng lại cách cũ, trước tiên quăng móc vào tàu ngầm rồi kéo lên.
Khi họ xuống đến đáy biển mới phát hiện, tàu ngầm rất thảm, bị gãy ngay chỗ ghép nối, tàu ngầm và thùng lưu trữ cách nhau mấy chục mét.
Hiện tại thì gió êm sóng lặng nhưng lúc đó sóng thần phải đạt đến cấp độ nào mới có thể xé toạc tàu ngầm.
Nước quá sâu nên việc trục vớt rất bất tiện, đội viên thay nhau liên tục mấy đợt, cuối cùng cũng thành công kéo tàu ngầm và thùng lưu trữ lên.
Thuyền chở hàng không có chỗ để thùng lưu trữ, Khương Ninh chỉ có thể lấy tàu ngầm 2023 ra.
Mặc dù được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt nhưng trước thiên tai chúng vẫn thương tích đầy mình.
Bên hông tàu bị nứt, thậm chí có một số chỗ còn bị lõm.
Mọi người phải mất rất nhiều công sức mới mở được cửa khoang, bên trong có 15 thi thể mặc quân phục, đã phân hủy chỉ còn lại bộ xương. Trong căn phòng chật hẹp chỉ còn lại những bao lương thực trống rỗng và một cuốn sổ tay bị nước ngâm đến mức không thể mở ra.
Mắt Hoàng Mậu đỏ hoe, quay mặt đi, giọng nói mang theo sự cầu xin: "Chị Ninh, chúng ta đưa họ về nhà đi."
Đưa họ về một Hoa Hạ mới, để linh hồn thiêng liêng được trở về cố hương.
Khương Ninh thấy cổ họng ngứa ngáy khó chịu: "Ừ."
Cô lấy túi đựng xác ra, Trương Lệ và những người khác tách xương ra rồi cho vào túi.
Vừa nặng nề, trang nghiêm và đầy thương tiếc.
Hứa Khai Thái vẫn không nói gì nhưng vẻ mặt ông ấy vô cùng đau buồn.
Nếu họ không đoán sai, nhóm nhân viên kế hoạch Helios này không chỉ là học trò của ông mà còn là những học trò cưng.
Vài ngày tiếp theo, tâm trạng của mọi người đều chìm đắm trong đó.
Cho đến khi vùng biển của thành phố Phượng hiện ra trước mắt, niềm vui trở về mới xua tan nỗi buồn.
Từ lúc họ đi đến lúc về, mất khoảng hai tháng.
Người ra đón vẫn là cậu ba nhà họ Dung, mặc áo khoác quân đội mà vẫn run rẩy.
Buổi sáng trên biển nắng chói chang nhưng đến tối thì ở thành phố Phượng, tuyết rơi dày đặc.
Hoàng Mậu và những người khác đã quen với kiểu thời tiết thay đổi thất thường này, may mà họ mang theo đủ đồ đạc, vội vàng tìm áo bông mặc vào.
Cậu ba nhà họ Dung kéo Khương Ninh sang một bên: "Chị, chị đi biển bị thương hôn mê bất tỉnh, cứ nghỉ trên thuyền mấy ngày đi."
Khương Ninh ngẩn người: "Lại có chuyện gì nữa?"
"Tháng sáu tuyết rơi, con trai của một quan chức cấp cao nào đó bị cảm lạnh, sốt cao liên tục không khỏi thành viêm phổi."
Cậu ba nhà họ Dung nói bóng gió: "Lần trước chị chữa khỏi bệnh viêm phổi cho ba, chuyện này đã truyền khắp căn cứ từ lâu. Bây giờ ai mà không biết chị không chỉ có y thuật cao siêu mà còn có thuốc cứu mạng trong tay. Bây giờ họ đang tìm chị bằng mọi giá, đang mong sao mong trăng đây."
Khương Ninh trầm ngâm: "Ba tôi bảo cậu đến?"
"Không, mấy hôm trước ba tập thể dục không cẩn thận bị trật hông, hôm qua tôi qua giúp ông ấy làm mấy việc vặt. Ngay lúc đó, người đó tìm đến tận cửa, bệnh viện bó tay vì không có thuốc."
Khương Ninh hiểu ý cậu: "Sư trưởng Tiêu?"
Cậu ba nhà họ Dung gật đầu.
Khương Ninh đã nghiên cứu kỹ về năm vị ở đứng hàng thứ hai trong căn cứ, sư trưởng Tiêu không chỉ có con trai mà ông ta còn có mấy đứa con nuôi.
Tuy ông ta không công khai nhận con nuôi nhưng ai biết tin cũng đều hiểu.
Tuy nhìn chung thì mọi người đều một lòng nhưng sư trưởng Tiêu lại ham quyền lực. Mặc dù ngoài miệng ông ta không nói nhưng từ hành động thì ông ta đã coi mình là người kế nhiệm Cố Đình Lâm từ lâu rồi.
Mấy lần Cố Đình Lâm bệnh nặng, ông ta là người hớn hở, vui mừng nhất, sắp xếp con nuôi vào các bộ phận quan trọng, tay với rất dài.
Sau lần làm nhiệm vụ trước, ông ta còn muốn sắp xếp người vào tổ tìm kiếm đặc biệt nhưng bị Vu Trường Chinh tìm lý do từ chối.
Cứ như thể chị em ruột, cậu ba nhà họ Dung nói chuyện không hề kiêng nể: "Chị, sư trưởng Tiêu có dã tâm lớn, sau này chắc chắn sẽ là chướng ngại vật của chị và anh rể. Ông ta đã mấy lần gây khó dễ cho ba, giờ con trai ông ta bị bệnh lại phái người đến tìm chị, đúng là không biết xấu hổ. Chị cứ ngất trên thuyền mấy ngày, đợi con trai ông ta chết thì hẵng tỉnh lại, như vậy có thể không cần tốn công sức mà xử lí ông ta, hoàn toàn không cần ra tay đối phó."
Tai họa liên miên, dù có chết một người cũng là chuyện bình thường, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Khương Ninh cau mày: "Quả nhiên, cậu nắm rất rõ mối quan hệ phức tạp trong quân đội."
"Chị à, chúng ta là chị em ruột, ngồi chung một thuyền, sao tôi lại không nghĩ cho chị và anh rể đây?"