Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1146 - Chương 1147

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1147 -

Chỉ cần con trai của sư trưởng Tiêu chết thì tham vọng lên chức của ông ta sẽ giảm đi, còn mấy đứa con nuôi kia của ông ta thì dễ đối phó rồi.

Các phe phái quân đội hay chính trị, chỉ cần là một tập thể thì sẽ luôn có mâu thuẫn về lợi ích.

Cậu ba nhà họ Dung có tham vọng rất lớn, mấy tháng nay gã ta đã phân tích thấu đáo, đây chắc chắn là cơ hội tuyệt vời.

"Chị ơi, chị đừng hồ đồ nữa, nhất thời mềm lòng cứu người chỉ rước họa vào thân."

Cậu ba nhà họ Dung rất nghiêm túc trong việc thăng tiến và theo đuổi sự nghiệp: "Chữa khỏi bệnh cho người ta thì chỉ đổi được một câu cảm ơn không chân thành, còn nếu không cứu được hay là khiến tên đó thành kẻ ngốc thì lúc đó ông ta sẽ nói là chị cố ý. Nhanh nhanh nhanh, mau nằm xuống đi, người của ông ta đang canh ở bến tàu, chắc là sẽ đến rất nhanh."

Khương Ninh bật cười: "Ông ta muốn gây chuyện thì dù tôi có ngất đi, ông ta cũng không bỏ qua đâu?"

Mặt mũi cậu ba nhà họ Dung tối sầm: "Ít nhất thì khi gặp rắc rối, ông ta sẽ không đứng vững được."

Tâm ý của anh ta, Khương Ninh hiểu.

Người có thể ngồi vào vị trí sư trưởng, nếu thật sự muốn gây chuyện thì sẽ không trẻ con như vậy mà sẽ dùng những thủ đoạn khác.

"Ngoài con trai ông ta ra thì còn nhiều người đổ bệnh không?"

"Đêm qua đột nhiên nhiệt độ xuống thấp, có rất nhiều người đổ bệnh, có mấy quan chức cấp cao cũng đổ bệnh, chắc là do tuyết này có vấn đề."

Đột nhiên, cậu ba nhà họ Dung vỗ vào đầu: "Hôm qua ba mình nói chuyện với dì Thư, nói là không biết bên ngoài chị có gặp phải cực hàn không, có bị đông cứng không, hình như ông ấy có nói, ai đó cũng đổ bệnh rồi..."

Lúc đó gã ta đang làm việc, lén dựng tai lên nghe cũng không nghe rõ nhưng nghe giọng điệu của thủ trưởng thì có vẻ rất lo lắng.

Khương Ninh cau mày, có thể khiến Cố Đình Lâm nói ra khi đang nói chuyện phiếm thì chắc chắn quan hệ cũng không bình thường.

"Ba tôi bị đau lưng như thế nào?"

"Tuổi cao thiếu canxi thì dễ bị trẹo, dưỡng một thời gian là không sao."

Khi gã vừa dứt lời thì một người lính dưới trướng sư trưởng Tiêu đột nhiên xuất hiện: "Cô Khương có ở đây không?"

Dù cậu ba nhà họ Dung muốn giấu cô cũng không kịp nữa.

Khương Ninh bình tĩnh nói: "Tôi đây, có chuyện gì vậy?"

"Thiếu úy Tiêu bị bệnh cấp tính, nghe nói Cô Khương có y thuật cao siêu, sư trưởng Tiêu đặc biệt phái chúng tôi đến mời."

Khương Ninh kinh ngạc: "Tôi còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp trường y thì lấy đâu ra y thuật cao siêu? Đồng chí viện trưởng là bác sĩ quân y hạng nhất, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ."

Bọn họ nói còn hay hơn hát, thực ra chỉ là đang nhắm vào thuốc thôi.

"Cô Khương, làm phiền cô rồi."

Khương Ninh không từ chối: "Được, tôi sẽ đi xem cùng các anh nhưng không dám đảm bảo có cách, dù sao thì thuốc mới là chìa khóa then chốt."

Cô nói với Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm không phản đối: "Anh đi cùng em."

Vật tư mang về có Hứa Khai Thái và các thành viên trong đội trông coi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cậu ba nhà họ Dung buồn bực nhưng khi biết chị mình mang về một trăm ba mhowi ngàn mét khối dầu mỏ thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Ừm, quả nhiên là chị mình!

Đi ca nô cao tốc về đến bến tàu, Hoắc Dực Thâm đi lấy xe rồi tiện thể chở cả người lính của sư trưởng Tiêu đi theo, đi thẳng đến bệnh viện.

Đường đi bị phủ một lớp tuyết dày, may mà đi xe Hummer quân dụng cao cấp, nếu là xe ô tô bình thường thì chắc chắn sẽ bị mắc kẹt trong tuyết không thoát ra được.

Quả không hổ danh là vua tận thế, không sợ bất kỳ thời tiết khắc nghiệt nào.

Người lính dưới trướng sư trưởng Tiêu không lên tiếng nhưng cũng đã bị sốc với chiếc xe hơi địa hình sang trọng của quân đội, hiệu suất và trang bị của chiếc xe này chính là xe chỉ huy tác chiến.

Đừng nói là sư trưởng, ngay cả thủ trưởng ra ngoài cũng không được hưởng đãi ngộ này.

Quả nhiên, hai người này không hề đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment