Ở phía bên này Cố Đình Lâm vẫn đang nói chuyện thì sư trưởng Tiêu lại thỉnh thoảng liếc về phía đó.
Ông ta sợ mình bị thiệt.
Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn, dù có thiên vị thì sao chứ?
Ai cũng có suy nghĩ riêng ở trong lòng, ai cũng thiên vị người thuộc phe mình, nếu như cứ quan tâm đến những kẻ âm thầm chống đối mình, chẳng phải có vấn đề sao?
Nhưng hai ba con đều giả vờ không biết.
Bên này đang nói lời an ủi, ai ngờ Tiêu Uy đột nhiên co giật nôn mửa, sư trưởng Tiêu kinh hãi hét lên: "Bác sĩ, mau đến đây!"
Nhân viên y tế chạy đến, đẩy bệnh nhân đi cấp cứu.
Cố Đình Lâm đi theo quan sát.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Khương Ninh lấy một ống tiêm từ trong túi ra, nhanh chóng tiêm vào cánh tay của Vu Trường Chinh.
Lúc đầu, bà Vu tỏ ra kinh ngạc, nhưng sau đó, bà ấy cũng kịp phản ứng lại, vội đứng dậy che cho Khương Ninh, tránh để người khác nhìn thấy.
Khương Ninh tiêm cho Vu Trường Chinh một mũi hoocmon, hy vọng có thể cứu ông ta. Dù sao ông ta cũng là cánh tay đắc lực của Cố Đình Lâm, hơn nữa ông ta cũng đã hỗ trợ cô và Hoắc Dực Thâm rất nhiều.
Nếu không có ông ta thì tổ đặc biệt sẽ bị người khác chèn ép.
Vì vậy, Vu Trường Chinh là lá chắn che chở Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, cô cần phải cứu ông ta.
Sau khi tiêm xong, Khương Ninh lặng lẽ nhét một lọ thuốc đã pha cho bà Vu, chỉ cần tìm cách dùng thuốc theo liều lượng là được.
Tuy bà Vu rất cảm kích nhưng lại lo lắng bị sư trưởng Tiêu theo dõi, như thế thì sẽ khiến thủ trưởng và Khương Ninh khó xử.
Ông ta nhất quyết sắp xếp cho con trai mình ở cùng phòng với ông Vu, chẳng phải là ông ta đang lo Khương Ninh sẽ thiên vị sao?
Bệnh của ông Vu không thể chậm trễ, bà ấy phải nghĩ cách không để Tiêu Uy vào nữa.
Thư Tuyết Tình làm xong việc thì vội vàng ăn vài miếng cơm. Sau khi biết được Cố Đình Lâm và Khương Ninh đến, bà ấy vội vàng chạy tới.
Ai ngờ vừa đến cửa, Tiêu Uy đột nhiên nôn mửa phải cấp cứu.
Vốn dĩ anh ta đã bị viêm phổi, nếu như khi nôn bị trào ngược vào khí quản, rất dễ gây ngạt thở mà chết.
Bà Vu nắm chặt thuốc nhét vào túi, định nói cảm ơn nhưng bị ánh mắt của Khương Ninh ngăn lại.
Cố Đình Lâm bị thương ở eo, Khương Ninh lo ông đứng lâu sẽ không thoải mái nên đi cùng ông về.
Trùng hợp lúc Thư Tuyết Tình tan làm, bọn họ cũng tiện đường đưa bà ấy về.
Trên xe, cô đề cập đến tình hình thu thập thùng lưu trữ.
Sau khi nghĩ đến việc thùng lưu trữ, chứa đựng biết bao mồ hôi và trí tuệ của mọi người, chìm xuống biển sâu không thể vớt lên được, Cố Đình Lâm không khỏi thở dài. Thế nhưng việc phát hiện ra mấy thùng chứa dầu dưới đáy biển chắc chắn là một tin đáng mừng.
Việc phát triển công nghiệp không thể thiếu dầu mỏ, đặc biệt là các căn cứ của loài người đang cần hồi sinh.
Nếu có nhiên liệu, quân nhân đã không phải đi bộ hàng nghìn dặm, tay ôm vai vác thùng lưu trữ vật tư trở về.
"Phải nghĩ cách vận chuyển hết về càng sớm càng tốt."
Khương Ninh cũng nghĩ vậy, ít nhất với những thiết bị và công nghệ hiện có, việc khai thác dầu mỏ chẳng khác nào chuyện viễn vông.
Cô vừa mới về đến nhà, Hoắc Dực Thâm đã dẫn cặp vợ chồng chó sói kia ra đón Đậu Đậu từ nông trường về.
Trời đột nhiên trở lạnh, Đậu Đậu bận tối tăm mặt mũi, nếu không có anh trai đến đón, phỏng chừng cô bé sẽ ăn ngủ ở khu nghỉ ngơi, không có thời gian về nhà.
May mà lúc thiết kế nhà kính, họ đã lắp ống sưởi nhưng Đậu Đậu và cậu cả nhà họ Dung vẫn liên lạc khẩn cấp với chính quyền, phải nghĩ cách kéo về chục tấn than.
Than vừa mới khai thác nên hiệu suất thấp. Tuy sản lượng hơi ít nhưng nhờ Hà Thiên Minh phối hợp với nhiều bên nên cuối cùng họ cũng có.
Những ngày này, công nhân ăn ở tại nhà kính, liên tục thêm than vào lò, sưởi ấm cho các loại cây trồng không chịu được lạnh.
Dẫu cho Đậu Đậu sốt ruột thì chính phủ còn sốt ruột hơn, rất nhiều cây trồng ngoài trời bị chết cóng, cây trồng trong nhà kính đã trở thành hy vọng duy nhất.
Cô bé cầm theo túi vải, lấy cà chua, dưa chuột, đậu nành ra, vui vẻ nói: "Chị dâu, đây là những thứ chúng em trồng ở nông trường."