So với những cây trồng trong không gian thì kém hơn, nhưng được bón đủ phân hữu cơ, không bị hạn hán và bão cát tấn công nên những cây này vẫn tốt hơn so với trồng ngoài trời gấp nhiều lần.
Rau càng xanh càng có ích.
Khương Ninh tự hào về cô bé: "Được, ngày mai chúng ta hãy dùng chúng để nấu ăn."
Cô cảm thấy cô gái nhỏ này đã gầy đi, quầng mắt của con bé hơi thâm đen, vẻ mặt khá mệt mỏi.
Cô lấy ra canh gà nóng hổi, sườn xào chua ngọt, rau cải để Đậu Đậu ăn uống đầy đủ rồi tắm nước nóng và nghỉ ngơi.
"Chị dâu, em không sao." Tuy áp lực rất lớn nhưng khi thấy anh trai chị dâu trở về, tinh thần cô bé vô cùng thoải mái: "Không chỉ có nông trường phải đốt than, nhiệt độ bên trang trại chăn nuôi cũng không được quá thấp."
Trứng có phôi đều là tích trữ khi thiên tai cho nên bẩm sinh đã có gen chống chịu với thời tiết khắc nghiệt. Vì vậy, khi gia cầm trưởng thành không phải lo lắng gì, chỉ cần dùng ván gỗ và cỏ dại vây quanh chuồng là được nhưng con non mới nở cần được bảo vệ.
Khương Ninh ngạc nhiên: "Đã thương lượng xong việc góp vốn vào trang trại chăn nuôi rồi sao?"
"Do ông Hà đứng ra giải quyết, căn cứ chiếm 20% vì họ góp đất đai, chuyên gia kỹ thuật và năng lượng, chúng ta chiếm 80%, là nhờ lấy số gia cầm hiện có để góp vốn và chịu trách nhiệm quản lý hàng ngày."
Nông trường cũng vậy, mọi điều kiện đã được thương lượng xong, chỉ chờ Khương Ninh trở về ký tên lên hợp đồng.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng ai mà không muốn lợi ích tối đa, mặc dù có Hà Thiên Minh đứng ra làm trung gian nhưng nếu muốn thực hiện cũng không dễ dàng.
Nhưng cô bé đã thành công.
Thế mà cô bé cũng không hề oán trách hay than phiền, cô bé đang dần lớn lên và tràn đầy sức sống.
Lúc này, Khương Ninh rất vui mừng.
Con gái nhà mình lớn rồi.
Anh trai và chị dâu trở về, đã mang đến cho Đậu Đậu sự ủng hộ tinh thần to lớn. Cô bé ngâm nước nóng để giải tỏa mệt mỏi, mở máy sưởi trong phòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu rồi cô bé không ngủ ngon như vậy.
Vì Vu Trường Chinh bị bệnh nên việc sắp xếp kiểm tra tạm thời bị hoãn lại nhưng khi tàu vận chuyển trở về, vẫn gây chấn động toàn căn cứ.
Một trăm ba mươi ngàn mét khối dầu!
Các quan chức cấp cao của quân đội là người đầu tiên thấy kinh ngạc, điều này cứ như… Gặp ma!
Một lần là may mắn, hai lần cũng là may mắn sao?
Bọn họ cảm giác căn cứ đang ngày càng phát triển, hơn nữa, còn là với tốc độ nhanh như tên lửa.
Biết tổ đặc biệt rất bí ẩn nhưng ông trời ban cơm ăn cũng không thể như vậy, cao nhân trong đó... Chính là ông trời nhỉ.
Họ rất muốn biết sự thật nhưng sư trưởng Vu hôn mê, thủ trưởng bị thương ở eo đang nghỉ dưỡng.
Trong lòng bọn họ rất ngứa ngáy, nhưng lại không thể tò mò quá nhiều.
Trời lạnh giá, họ vẫn nên chui vào ổ chăn ấm áp, dễ chịu.
Đậu Đậu dậy sớm, vội vàng đến trang trại chăn nuôi và nông trường làm việc. Cặp vợ chồng chó sói đã quen thói hoang dã, chúng tha con vào phòng của con sen rồi đi chơi.
Với mỹ danh là để bảo vệ.
Hiếm khi, họ có thế giới của hai người, hai người có chút không kiềm chế được...
Lúc họ tỉnh dậy đã gần trưa, bên ngoài trời lạnh giá, Khương Ninh lấy vải giữ nhiệt ra làm hai bộ quần áo cho Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình mỗi người một bộ, phòng khi thời tiết trở lạnh sẽ bị bệnh.
Cô thường xuyên chạy bên ngoài nhưng không phải lúc nào bệnh tật cũng khách sáo như vậy.
Họ chỉ làm được những gì có thể làm, còn lại thì tùy số phận.
Cô đến phòng bên cạnh ăn cơm cùng Cố Đình Lâm, sau đó xoa bóp phục hồi chức năng cho ông.
Sau khi được cô xoa bóp, Cố Đình Lâm thoải mái hơn nhiều, ông đề nghị: "Nếu có thời gian, con hãy đến bệnh viện thăm chú Vu nhiều hơn, không sao đâu."
Khương Ninh cũng đang mong thế: "Vâng ạ."
Cô lấy từ trong không gian ra hai bình thuốc bổ gà hầm lớn, cùng Hoắc Dực Thâm đi bộ đến bệnh viện.
Không biết là ai đã giúp đỡ, Tiêu Uy vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục theo dõi, cuối cùng cũng anh ta không phải chen chúc một phòng bệnh với Vu Trường Chinh...