Tin vui là Vu Trường Chinh đã tỉnh lại.
Nhưng cơ thể ông ta rất yếu, thậm chí còn không nói được.
Bà Vu ở bên cạnh chăm sóc: "Tiểu Khương, cảm ơn thuốc của cô."
"Chữa bệnh cứu người là điều cháu nên làm mà." Khương Ninh đưa bát canh gà qua, nói: "Cơ thể của chú Vu rất yếu, cháo trắng không đủ dinh dưỡng, trùng hợp gà ở trại nuôi đã có thể xuất chuồng, cháu cố ý hầm một nồi mang đến đây cho chú."
Bà Vu cũng biết cháo trắng không đủ dinh dưỡng nhưng tốt hơn nhiều so với khoai tây và khoai lang.
Mùi thơm của canh gà rất hấp dẫn, cho dù Vu Trường Chinh có chức vị cao, nhưng cũng đã mấy năm rồi ông ta không được nếm mùi vị này.
Người bệnh cần dinh dưỡng, bà Vu cũng không khách sáo, bà ấy nghĩ rằng đợi chồng khỏe hơn chút, bà ấy sẽ tặng lại Khương Ninh một món quà để cảm ơn.
Bà ấy nhận lấy và cẩn thận đút cho chồng.
Sau khi thăm hỏi vài câu, Khương Ninh đứng dậy chào tạm biệt, cô nói với bà Vu khi nào rảnh đến trại nuôi gà bắt gà, bồi bổ cơ thể suy yếu.
Hai người ra khỏi phòng bệnh đặc biệt, bọn họ xách theo một bát canh gà khác đến phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Sư trưởng Tiêu không có ở đó, có bà Tiêu ở bên cạnh con trai, tiếng kêu than không ngừng truyền ra.
Sau khi dùng thuốc, tối qua Tiêu Uy đã tỉnh lại nhưng trạng thái lại không ổn lắm.
Tiêu Uy vẫn chưa qua tình trạng nguy hiểm nhưng sau nhiều lần kiểm tra, cơn sốt cao đã gây ra viêm màng não.
Ngay cả trước khi xảy ra thiên tai, viêm màng não cũng là căn bệnh có tỷ lệ tử vong cực cao, không có thuốc kháng sinh thì tỷ lệ tử vong lên tới 95%.
Tiêu Uy bị tổn thương não, mất thính lực, thỉnh thoảng còn nôn mửa.
Tổn thương não gần như không thể phục hồi, ngay cả khi dùng thuốc kháng sinh để duy trì sự sống thì cũng sống không bằng chết, huống chi thuốc kháng sinh còn có khả năng kháng thuốc.
Tóm lại, người nhà cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Bà Tiêu kêu gào lao về phía bác sĩ, gào thét chất vấn: "Tại sao lại thế này, rõ ràng cả hai đều dùng một loại thuốc giống nhau, tại sao sư trưởng Vu không sao, mà con trai tôi lại bị viêm màng não?"
Bác sĩ bình tĩnh nói: "Bà hãy bình tĩnh, tình trạng bệnh của mỗi người khác nhau, cơ địa khác nhau, hiệu quả điều trị cũng khác nhau."
Bà Tiêu không thể chấp nhận: "Chắc chắn là các người làm ăn gian dối, đổi thuốc của con trai tôi rồi."
Dù bọn họ hiểu được tâm trạng đau buồn của người nhà bệnh nhân nhưng một người vợ của sư trưởng lại nói ra những lời như vậy, bác sĩ vô cùng bất lực: "Khi dùng thuốc Tây, hai phần đều giống nhau, lúc đó sư trưởng Tiêu cũng có mặt, thuốc Đông y cũng có hai phần, nếu bà không tin có thể đi kiểm tra đơn thuốc."
Viện trưởng biết sư trưởng Tiêu đa nghi khó tính, còn dặn đi dặn lại là bọn họ phải làm việc cẩn thận, tuyệt đối không được để người ta có cơ hội bắt bẻ.
Hai bát thuốc sắc ra, cũng để nhà họ Tiêu lấy trước, bệnh viện không hề làm ăn gian dối, nhưng vẫn phải chịu tiếng oan.
Con trai đang trong tình trạng nguy kịch, bà Tiêu đau buồn nên nói không suy nghĩ: "Vậy thì là Khương Ninh, cô ta cho thuốc có vấn đề, các người còn đứng đó làm gì, mau cứu người đi..."
Khương Ninh giơ chân đá văng cửa, sắc mặt khó coi.
Bà Tiêu chưa từng gặp Khương Ninh, lúc này bà ta vừa đau buồn vừa tức giận, thấy có người ngang ngược ở phòng chăm sóc đặc biệt, đang định mở miệng trách mắng nhưng đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch.
Trang phục không được coi là cầu kỳ nhưng chất liệu lại rất tốt, sắc mặt hồng hào, khí sắc tốt.
Là Khương Ninh!
Bà Tiêu không ngờ Khương Ninh sẽ đến bệnh viện, chính mình vừa mới nói bậy bạ có một câu, trời xui đất khiến thế nào lại để cô nghe được.
Lần này rắc rối rồi, dù sao Khương Ninh cũng là con gái của thủ trưởng, nếu thủ trưởng hiểu lầm...
Bà ta mở miệng định tìm cách biện minh, không ngờ Khương Ninh lạnh lùng nói: "Bà Tiêu, đồ ăn có thể ăn bừa nhưng mà nói thì không thể nói bừa."
Bà Tiêu vội vàng giải thích: "Cô Khương, tôi không có ý đó, cô đừng hiểu lầm..."
Khương Ninh ngắt lời: "Tôi vốn dĩ cũng chẳng phải bác sĩ, là sư trưởng Tiêu nhất quyết yêu cầu tôi cứu người, thậm chí sai cả người đến cảng chặn tôi, tôi không chữa cũng không được!”