Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1153 - Chương 1154

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1154 -

“Thấy tình cảm của sư trưởng Tiêu và ba tôi, cũng như những đóng góp của ông ấy cho đất nước, tôi thậm chí còn chưa về nhà đã đến bệnh viện ngay, còn lấy cả số thuốc ít ỏi của mình ra.”

“Suốt quá trình đều có người của các người đi theo, thuốc mang về cũng có bệnh viện kiểm tra, bây giờ bà lại nói thuốc của tôi có vấn đề?”

“Bà coi thuốc của tôi là thuốc tiên bệnh nào cũng chữa khỏi được hết à, hôm nay cho dù có quốc y thánh thủ đứng ở đây, ông ta cũng không dám đảm bảo 100% chữa khỏi bệnh cho con trai bà."

Khương Ninh càng nói càng tức, ném cái hộp đựng canh hầm trong tay xuống đất: "Đúng là có lòng tốt giúp người cuối cùng lại thành làm ơn mắc oán, uổng công tôi còn hầm đồ bổ đến thăm các người."

Sàn nhà bằng đất, hộp đựng canh hầm không vỡ nhưng canh gà bên trong đổ hết ra ngoài, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.

Bà Tiêu không ngờ Khương Ninh lại hung dữ như vậy, hung dữ đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, bà ta sợ hãi lùi lại hai bước.

Khương Ninh quay người bỏ đi, bà ta muốn đuổi theo giải thích nhưng con trai nôn mửa cần cấp cứu, bên cạnh không thể thiếu người.

Cuối cùng bà ta chỉ có thể hậm hực dậm chân, bảo người nhanh chóng đi tìm chồng bàn bạc cách giải quyết.

Khương Ninh ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng: "Viện trưởng, bà Tiêu nói thuốc của tôi có vấn đề, mới hại con trai bà ta thành như vậy.”

“Nếu đã vậy, xin trả lại số thuốc còn lại cho tôi, nếu không người ta uống xong chết thật thì tôi không chịu trách nhiệm được."

Viện trưởng vừa kinh ngạc vừa tức giận, mãi một lúc sau mới nói ra một câu: "Vớ vẩn!"

Dừng lại một chút, ông ta lại lựa lời khách sáo để giải thích: "Bà Tiêu lo lắng quá nên mới mất bình tĩnh, cô cũng đừng để bụng, thuốc kháng sinh của cậu Tiêu không thể ngừng, nếu không sẽ nguy hiểm hơn."

"Bệnh viện còn thuốc kháng sinh mà."

"Thiếu úy Tiêu đã kháng thuốc kháng sinh hiện có của bệnh viện, thuốc của bệnh viện bây giờ không có tác dụng."

Khương Ninh không nghe, nhất quyết lấy lại thuốc.

Thuốc là của cô, viện trưởng không đưa cũng không được.

Hơn nữa, với trình độ y tế hiện tại, viêm màng não và viêm phổi của Tiêu Uy đều...

Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có tiếp tục chữa trị thì cũng chỉ đang lãng phí thuốc mà thôi, chi bằng để thuốc cho người cần hơn.

Nhưng ông ta không thể nói như vậy, vì vậy ông ta chỉ có thể lựa ra một vài câu khách sáo cho có rồi sau đó trả lại thuốc cho Khương Ninh.

Khương Ninh xách thuốc đi, vừa đến cổng bệnh viện thì thấy sư trưởng Tiêu vội vã chạy đến.

Cô căn bản cũng không để ý đến ông ta, mặt mũi xụ xuống đi về nhà.

Cũng đoán được sư trưởng Tiêu sẽ nhanh chóng chạy đến đây nên Khương Ninh lái xe chạy mất.

Đầu tiên cô đến trung tâm thống kê dân số, vẫn không có tin tức của người quen.

Đối diện là đồn cảnh sát, cảnh sát đang áp giải sáu bảy người đàn ông về, người trẻ nhất hai mươi mấy tuổi, người già nhất bốn mươi năm mươi tuổi.

Còn có một người phụ nữ ngoài bốn mươi, quần áo rách rưới, toàn thân đầy vết tích...

Người hiểu chuyện đều hiểu.

Người phụ nữ trông có vẻ quen quen, Khương Ninh nghĩ lại mấy lần mới nhớ ra cô ta chính là người giấu hạt giống trong quần lót.

Cô ta khóc rất thảm thiết, thỉnh thoảng lại xông lên đánh mấy tên đàn ông kia.

Tâm trạng của Khương Ninh phức tạp, đứng xa xa nhìn không nói gì.

"Cảnh sát tuần tra phát hiện ở ngoài đồng, bắt hết về."

Bên cạnh có người lẩm bẩm: "Mấy tên đàn ông thì nói là giao dịch, người đàn bà lại nói là cưỡng bức."

"Chậc chậc chậc, cái này đúng là khó nói, phải xem cảnh sát xử lý thế nào, căn cứ không có nhiều phụ nữ, chính là tình trạng thừa nam thiếu nữ, phụ nữ đều trở thành của ngon vật lạ rồi, chuyện này rất bình thường."

Người nói lời này là đàn ông, vẻ mặt khiếm nhã ghen tị: "Đều là người mà, có nhu cầu là chuyện bình thường, nếu tôi là phụ nữ thì vui chết đi được, một vợ nhiều chồng sướng thế cơ mà, không cần phải xuống đồng kiếm miếng ăn, nằm không cũng thắng."

“Anh ghê tởm quá rồi đấy.”

"Ghê tởm cái gì, thời xưa đàn ông tam thê tứ thiếp, bây giờ đến lượt phụ nữ các cô được kén cá chọn canh. Đừng nói là người trẻ đẹp, ngay cả bà lão sáu mươi tuổi cũng có rất nhiều người xếp hàng muốn."

Khương Ninh cảm thấy ở đây quá ồn ào, lái xe đến trại chăn nuôi.

Trại chăn nuôi nằm ngay cạnh nông trường, gia cầm có thể xuất chuồng hoặc đẻ trứng chỉ có vài chục con nhưng gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, cô tin rằng trại chăn nuôi này sẽ sớm mở rộng thôi.

Căn cứ ra tay hào phóng, phân mười mẫu đất sang đây.

Cậu cả nhà họ Dung dẫn công nhân xây tường rào, còn Dung Đình Đình thì... đứng cùng một chỗ với mấy cảnh sát.

Người dẫn đầu trông rất quen, nhìn kỹ thì ra là cục trưởng Lăng.

Bình Luận (0)
Comment