Vì vậy, tàu ngầm dựa vào phế tích dưới đáy biển làm tâm, không ngừng lục tìm xung quanh.
Mấy giờ sau, ở một nơi cách đó mười mấy hải lý, phát hiện một chướng ngại vật hình cái bồn.
Các đội viên đi đến xem thử, phát hiện đây thật sự là cái bồn, hơn nữa thể tích nhỏ hơn bồn chứa dầu rất nhiều, nhưng cũng có thể lớn chừng hai ngàn mét vuông.
Đội viên đã xử lý sạch sẽ, đến khi Khương Ninh xuống biển cũng thoải mái mang lên.
Sau khi đặt vào trong tàu vận chuyển, mọi người đồng tâm hiệp lực, mất rất nhiều sức lực để mở ra.
Khương Ninh đã từng ngửi thấy mùi này, thậm chí trong không gian còn có một trăm thùng—— Dầu hỏa.
Dầu hỏa, hay có thể gọi là lửa ở dạng lỏng.
Nó được luyện từ dầu thô, bởi vì chi phí khá thấp, trước đây luôn được ưu tiên sử dụng.
Nhà máy lọc dầu có dầu thô cũng không có gì kỳ lạ.
Nó không chỉ có thể chiếu sáng, còn là nhiên liệu cho rất nhiều thứ.
Hoàng Mậu đổ một chút ra, lại lấy thêm vải vụn làm tim đèn, thật sự đốt được.
Thấy dầu hỏa đang không ngừng cháy, mọi người vô cùng kích động: “Mang nó về rồi, thành phố Phượng có thể được thắp sáng khắp nơi rồi phải không?”
Không giống bây giờ, trừ mấy nơi có thể dùng điện mặt trời, những nơi khác đều tối đen.
Có ánh sáng, buổi tối sẽ không còn náo loạn như vậy nữa.
Các đội viên như được tiêm thêm chất kích thích, lại đi tìm khắp nơi.
Hai tiếng sau, bọn họ lại phát hiện một cái bồn dầu bị chôn hết một nửa ở dưới đáy biển.
Khương Ninh đoán không sai, trước đó không lâu ở đây đã xảy ra một tai họa gì đó, nên phế tích bị san bằng.
Lần này độ khó tăng lên, nên trễ hơn thời gian dự kiến rất nhiều.
Hai chiếc tàu ngầm tách ra hành động, bọn họ phải không ngừng mở rộng diện tích tìm kiếm.
Càng lúc bọn họ càng phát hiện thêm nhiều bồn dầu hỏa và dầu thô, các đội viên cũng dần dần vui vẻ hơn.
Lúc Khương Ninh xuống đáy biển, đã lấy hai bồn dầu thô, mười bồn dầu hỏa ở trong không gian của mình ra, phòng sau này có lúc cần đến.
Tiểu đội trục vớt đặc biệt bận rộn suốt mấy ngày dưới biển, cuối cùng cũng để đầy thuyền vận chuyển, chín bồn dầu thô, ba mươi bồn dầu hỏa, hơn nữa còn phát hiện được đồng thiết phế thải do nhà máy chế biến ra.
Bọn họ hóa thân thành những cao thủ, chất đầy cả tàu.
Trên đường trở về nhà, mặt biển vốn đang dịu dàng bỗng trở mặt vô tình, đột nhiên mây đen giăng đầy trời, gió bão nổi lên.
Sóng biển càng ngày càng cao, trong khoảnh khắc đã nuốt chửng mọi thứ.
Hứa Khai Thái vô cùng bình tĩnh, chỉ huy tàu ngầm nhanh chóng lặn xuống để né tránh sóng gió.
Nhóm đội viên mạnh mẽ như rồng như cọp bây giờ lại ôm chậu gỗ nôn không ngừng, sắc mặt tái nhợt như đèn cầy.
Nhưng sau khi cơn bão qua đi, nhớ đến hàng hóa ở trên tàu vận chuyển, bọn họ lại vui vẻ trở lại.
Bọn họ tính xem mình có thể nhận được bao nhiêu dầu hỏa, đến lúc đó có thể vui vẻ ăn lẩu, còn có thể tắm nước nóng, nấu được bao nhiêu nước uống thì nấu bấy nhiêu.
Cũng không cần phải lo nghĩ về chuyện củi đốt nữa!
Trong tương lai đầy hứa hẹn và khi bọn họ đang mong đợi nó, bọn họ cũng không ngừng nghĩ đến cuộc sống trên biển mấy năm qua.
Chuyện xưa cũng không thể thay đổi, quá khổ quá vất vả.
Bọn họ phải nhìn về phía trước, dù phía trước là mưa gió, hay là chim hót hoa thơm.
Tàu vận chuyển vui vẻ trở về thành phố Phượng, lần này không chỉ binh lính ở cảng lấy ống nhòm quan sát, ngay cả những người sống sót đang làm việc ở gần đó cũng rướn người xem thử, đang mong đợi không biết tiểu đội trục vớt đặc biệt sẽ mang gì về?
Lúc biết có dầu thô, rất nhiều người đã vui mừng hoan hô.
Cuộc sống bây giờ thiếu nhất là nhiên liệu, bọn họ chỉ có thể dùng cỏ khô hoặc nhặt gỗ, nhưng xung quanh cũng đã hết sạch rồi.
Đa số thời gian bọn họ chỉ có thể uống nước lạnh, ăn rau sống, gặm khoai lang đỏ hoặc khoai tây, ăn như vậy trong thời gian dài sẽ khiến cơ thể ngày càng yếu đi.
Lần này bọn họ đã tìm được dầu thô, hơn nữa hệ thống lọc nước biển đã được sắp xếp thành công, trung tâm thành phố đã thiết lập điểm cung cấp nước sôi, mỗi gia đình có thể lấy mười thùng một ngày.
Bọn họ không những có thể uống nước sôi, thỉnh thoảng cũng sẽ sống xa xỉ dùng nước ấm để lau người.
Cuộc sống, thật sự càng ngày càng có triển vọng.