Trước khi xuống tàu, các đội viên đã bàn với nhau, phế tích dưới đáy biển đã bị dời đi, bồn dầu bị tách ra, chắc có rất nhiều cái bị phá hư, cũng không biết lần sau có thể tìm được bao nhiêu.
Lần này bọn họ muốn giữ lại số dầu hỏa và dầu thô mà mình được chia.
Bọn họ đi theo chị Ninh lăn lộn, chẳng những có thể giàu hơn, mà còn được thăng quan tiến chức rất nhanh.
Bọn họ còn trẻ, không chừng ngày nào đó trong tương lai bọn họ có thể được cấp xe quân đội, đến lúc đó không có dầu thì biết phải làm sao?
Con người phải có ước mơ, làm người lười cũng đâu phải cái tội.
Nhưng bọn họ cũng không có ý tốt cho lắm: “Chị Ninh, đội trưởng Hoắc, đội trưởng Hứa, ba người định xử lý vật tư được chia cho thế nào?”
Sao Khương Ninh có thể không nhận ra ý của bọn họ chứ, đương nhiên cũng muốn đứng cùng một phe với bọn họ: “Lần sau không biết có thể tìm ra được hay không, tôi định giữ lại trước, nếu lần sau còn tìm được nữa thì đổi cũng không muộn.”
Bọn họ cũng thả lỏng hơn: “Được, vậy chúng em cũng sẽ giữ lại.”
Ngoài ra, trong lúc chờ dỡ hàng thật sự quá nhàm chán, bọn họ muốn tìm chút chuyện để làm.
Khương Ninh cười nói: “Đến nông trường làm việc đi, hoạt động gân cốt, còn được cho túi đồ ăn.”
“Được, cảm ơn chị Ninh.”
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nóng lòng về nhà, hai người xuống tàu trước, để những người còn lại thực hiện việc giao nhận.
Lần trước bọn họ trở về, thành phố Phượng đã tuyết rơi ngập trời, lần này mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ.
Hai người đến bến tàu, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Nhìn các lính tuần tra xung quanh, lúc này Khương Ninh mới nhận ra, cậu ba nhà họ Dung đâu?
Lần này gã ta không đến đây nịnh bợ, cô cảm thấy hơi không quen.
Lúc nghe cô hỏi, lính tuần tra cũng trả lời: “Trung đội trưởng Dung được điều đến bộ quân đội nhậm chức.”
Ồ wow, có thể đến bộ quân đội luôn á? Dữ vậy luôn!
Khương Ninh lái xe, đưa Hoắc Dực Thâm đến bộ quân đội báo danh, mình thì đi về nhà.
Cô về nhà sớm, Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình vẫn còn đang đi làm, cũng không thấy hai vợ chồng chó sói đâu, còn bốn con chó con thì hung hăng sủa với cô.
Đám cún sữa này hung dữ quá đi.
“Gâu gâu gâu!”
“À… Hú!”
Cũng không còn cách nào, Khương Ninh đã đi nhiều tháng như vậy, đám chó con này quên là đúng.
Cho đến khi chúng nó ngửi được mùi quen thuộc, bốn bé cún mới ngoắc đuôi nhào đến.
Khương Ninh cho bọn nó ăn đùi, sau đó còn vui vẻ chơi với bọn nó.
Sau đó cô vào nhà tắm, thay quần áo rộng thùng thình, mở máy lạnh rồi vui vẻ uống nước trái cây.
Đến khi Hoắc Dực Thâm trở về, hai người ăn cơm trưa xong thì đến nông trường, bốn bé cún mập mạp cố chấp chạy theo phía sau bọn họ: “Gâu!”
Dọc theo đường đi, bốn nắm cơm này đã khiến không biết bao nhiêu người phải chảy nước miếng.
Nhưng cũng không ai dám xông lên, đây là hàng của quân đội, nếu bọn họ liều mạng lấy, có khi không bị bắn chết thì cũng bị đuổi ra khỏi căn cứ.
Căn cứ ngày càng tốt hơn, làm gì có ai muốn rời đi, ra ngoài chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Bọn họ điên cuồng muốn ăn thịt cũng chỉ có thể chờ, nghe nói mấy quả trứng của đám gà đầu tiên đã nở ra rồi, hơn nữa thị trưởng Hà đã cam kết, chờ khi trại chăn nuôi được mở rộng và phát triển ổn định, sẽ bán trứng gà và gà sống ra ngoài.
Căn cứ sẽ ngày càng phát triển, tương lai người người sẽ nuôi gà, ăn được trứng gà.
Chưa đến hơn một tháng, trại chăn nuôi lại tuyển thêm công nhân, gia cầm bắt đầu đẻ trứng ấp trứng, mấy chuồng gia cầm đều có con nở.
Lúc Khương Ninh đến, Dung Đình Đình đang định tuyên bố phúc lợi trong nhà máy nuôi trồng, mỗi công nhân có thể được chia hai cây giống, có thể mang về nhà trồng, cũng có thể để lại nhà máy để dưỡng.
Còn trong trại chăn nuôi, đến khi gia cầm có thể rời khỏi chuồng, công nhân có thể được ưu tiên chọn gia cầm.
“Công nhân có biểu hiện tốt nhất, đến lúc đó có thể lấy con gia cầm mập nhất về nhà, nếu làm việc lười biếng hoặc không chịu trách nhiệm, đừng mơ có thể được chia gia cầm, ngay cả công việc cũng không còn nữa.”
Củ cà rốt Dung Đình Đình không ngừng khen ngợi: “Tất cả mọi người có thể hỏi thăm thử, đãi ngộ của trại chăn nuôi có phải là tốt nhất rồi hay không. Những người ở ngoài kia không ngừng đục nước béo cò, ngày nào cũng nhìn chằm chằm gia cầm ở đây mà chảy nước miếng, tôi khuyên mọi người muốn đi thì rời khỏi đây sớm một chút, ở ngoài kia còn một đống người muốn đến đây làm việc.”
Dung Đình Đình giải tán công nhân, ai nên làm việc thì đi làm việc.
Cô bé vội vàng đến chào: “Chị A Ninh.”