Khương Ninh ở đây một năm cũng chưa từng gặp phải chuyện này.
Căn cứ sắp bị tấn công sao?
Ai to gan vậy, Đại bàng hói, gấu Nga, hay là căn cứ liên hợp không biết tên nào đó?
Hai người đợi ở bến tàu hai mười phút, các đội đi ra ngoài vẫn chưa trở về, chắc là không có kết quả ngay được.
Hoắc Dực Thâm lái xe về: “Chờ tin tức đã rồi tính tiếp.”
Lúc trở về thành phố Phượng, quân đội vô cùng yên tĩnh, cũng không khác gì bình thường.
Hoắc Dực Thâm đi báo danh, còn Khương Ninh thì về nhà.
Ở ngoài biển ăn uống ngủ nghỉ không tốt, đi một chuyến đã vô cùng mệt mỏi, đến khi về nhà cũng không thấy bốn đứa nhóc kia đâu, chắc là sau khi dứt sữa đã được đưa đến quân đội huấn luyện rồi.
Đôi vợ chồng chó sói kia cũng không có ở đây, chắc là đã đến nông trường phá phách, ở đó có đất rộng thoải mái cho vợ chồng chúng nó chơi đùa.
Khương Ninh ăn cơm xong thì tắm rửa rồi chui vào chăn nghỉ ngơi.
Đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, trong phòng yên tĩnh, nhà bên cạnh cũng như vậy.
Khương Ninh lại bắt đầu lười biếng rồi.
Cô ra biển một chuyến, Cố Đình Lâm lại bắt đầu làm việc như không cần mạng nữa rồi à?
Khương Ninh vừa định ra ngoài, cậu ba nhà họ Dung đã đến.
Đã lâu không gặp, gã ta lại thay đổi rồi, quân phục trên người sạch sẽ ngăn nắp, dáng người cũng đàng hoàng hơn, gương mặt thì luôn nở nụ cười, nhìn rất dễ gần.
Gã ta thật đúng là… Cậu ba đúng là biến hóa khôn lường.
Ở nông trường không sợ nắm phân, ở bến tàu không ngại mồ hôi đầy người, vào quân đội thì sạch sẽ lịch sự.
Chuyên nghiệp, làm cái gì cũng tốt.
Khương Ninh khó hiểu: “Cậu đến đây làm gì?”
“Chị này, chị nói gì kì vậy.” Cậu ba nhà họ Dung mất hứng: “Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ trong quân đội, đương nhiên là vội đến đây thông báo cho chị rồi.”
Khương Ninh chế nhạo nói: “Cậu đang một người hầu hai chủ à?”
Cậu ba nhà họ Dung không thích nghe lời này: “Trong lòng tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về chị, đến chết cũng không thay đổi.”
Đến chết không thay đổi á? Khương Ninh suýt nữa đã thốt lên: Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.
Khương Ninh biết gã ta đang giỡn, cô lại nói chuyện nghiêm túc: “Cậu đang đảm nhiệm chức vụ gì trong quân đội thế?”
Người này chịu khổ chịu cực được, vẫn có thể từng bước thăng tiến.
Cậu ba nhà họ Dung không ngại mất mặt: “Thư ký.”
Khương Ninh gần như hỏi lại ngay lập tức: “Cho ba của tôi?”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng còn xa lắm.” Nhưng gã ta rất có lòng tin.
Đừng xem thường thư ký quân đội, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đã đi lên từ chức vụ này.
Bọn họ rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt, tâm tư của cấp trên, còn thay cấp trên nghe ngóng theo dõi xung quanh, cuối cùng cũng đạt được sự nghiệp của riêng mình.
Khương Ninh rất xem trọng gã ta.
Thân là một thư ký quân đội, nhất là không phải thư ký của Cố Đình Lâm, đến chỗ Khương Ninh sẽ là một chuyện vô cùng nhạy cảm, nhưng gã ta vẫn đến.
Lần này không phải để ăn cơm chùa.
Khương Ninh nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cậu ba nhà họ Dung quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cấp cao của quân đội thành phố Hoa đến rồi.”
Nhóm Tham mưu Tư hả?
Sớm không đến muộn không đến, cứ đè ngay lúc căn cứ Phượng Thành thành lập được hai năm thì đến.
Thật đúng là quý trọng người tài, bọn họ rời khỏi chiến hạm trở về thành phố Hoa từ sớm, giờ nhận được thư tay của Cố Đình Lâm thì lại trở về.
Khương Ninh không đoán được ý định của bọn họ.
Cậu ba nhà họ Dung cũng không đoán được, nhưng lúc đầu khi Khương Ninh rời đi có để lại du thuyền, sau chuyện này lãnh đạo cấp cao của căn cứ cũng gió êm sóng lặng.
Ít nhất là gió êm sóng lặng ở bên ngoài.
Bây giờ lại có nhiều người đến đây như vậy, là nghe được tin tức gì sao?
Cho dù như thế nào, nếu không biết được mục đích của bọn họ trước, Khương Ninh cũng không muốn xuất hiện.
Cho nên cậu ba nhà họ Dung mới tìm lý do lén chạy ra ngoài.
Bọn họ đến quá đột ngột, không kịp dời thùng lưu trữ trên tàu vận chuyển ở bến tàu đi, bị bọn họ bắt gặp rồi.
Khương Ninh cũng hiểu, họ muốn cô làm con rùa rụt đầu yên phận ở nhà chứ gì.
Nói thế nào đây, cảm tình của cô với căn cứ Hoa Thành cũng hơi phức tạp, đó là căn cứ Hoa Hạ của cả nước hợp sức thành lập, cô đã từng muốn sinh sống ở đó, nhưng cuối cùng vì đủ loại lý do mà cô phải vội vàng rời đi.