Ai không nghi ngờ thì người đó là kẻ ngu, chỉ cần lãnh đạo cấp cao của thành phố Hoa muốn điều tra, đảm bảo có thể đoán được đại khái rồi.
Bọn họ từ xa đến đây, Cố Đình Lâm có thể ngăn cản được sao?
Khương Ninh trở về phòng, cảm thấy có hơi buồn.
Trời đã hoàn toàn tối đen, bên ngoài vang lên tiếng sói tru, ngay sau đó Đậu Đậu đẩy cửa đi vào.
Thấy Khương Ninh ở trong nhà, cô bé cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẻ mặt lại có chút phức tạp: “Anh của em còn chưa về ạ?”
Khương Ninh nhận ra sự khác thường của cô bé, bèn hỏi: “Đậu Đậu, em có tâm sự sao?”
Đậu Đậu hơi do dự, cô bé ngồi xuống bên cạnh cô: “Chị dâu, em trở về từ nông trường, Bạch Tuyết đòi đi thăm bốn đứa nhỏ, em lập tức dẫn theo nó và Cola đến quân đội…”
Cô bé hoàn toàn không ngờ, mình lại gặp Tưởng Quan Sơn.
Tưởng Quan Sơn vừa nhìn đã nhận ra cô bé.
Khương Ninh nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Sau đó… Cô bé bị người ta gọi đúng tên ra.
Là một quân nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta.
Đậu Đậu suy nghĩ rất lâu, cũng không nhận ra.
“Đậu Đậu, anh là Tần Mục.”
Đậu Đậu nhìn quân nhân trẻ tuổi lộ ra nụ cười ấm áp trước mặt, cô bé không cách nào ghép người này với Tần Mục trong trí nhớ với nhau được.
Trong trí nhớ của cô bé Tần Mục là người biết quan tâm, lịch sự, dáng vẻ trắng trẻo gầy gò, là một thiếu niên suy nhược.
Mà quân nhân trẻ tuổi trước mặt này có dáng người rất cao, làn da lúa mạch, hàm răng lúc cười lên rất trắng.
Trí nhớ dần dần hiện ra, nụ cười của cậu ấy đúng là rất quen.
Lúc nhỏ phải chia cách, trưởng thành gặp lại nhau, sau mấy năm, bọn họ đã không còn mang theo hình dáng mà người kia quen thuộc, nhưng Tần Mục vẫn có thể nhận ra Đậu Đậu.
Tần Mục ở căn cứ Hoa Thành? Khương Ninh trầm tư.
Cô hơi trầm ngâm hỏi: “Hai đứa nói chuyện thế nào?”
“Không nói chuyện, chỉ lên tiếng chào hỏi thôi.” Đậu Đậu có hơi lo lắng: “Chị dâu, người của căn cứ Hoa Thành đến làm gì vậy ạ?”
Trong lòng cô bé có hơi bất an, dù sao trên người chị dâu cũng mang theo bí mật, mấy người kia thật sự đến không đúng lúc.
Mà những chuyện trùng hợp thế này, mình lại đụng phải Tưởng Quan Sơn.
Bây giờ Khương Ninh cũng không biết mục đích của bọn họ là gì, cô an ủi: “Đến đâu hay đến đó vậy.”
“Tần Mục ở thành phố Hoa, vậy ba của cậu ấy là Tần Xuyên thì sao?”
“Em không hỏi.” Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đậu Đậu căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, cô bé vô thức muốn chạy trốn.
Cô bé chỉ qua loa chào hỏi vài câu, sau đó vội vàng về nhà.
Đậu Đậu đã xem thành phố Phượng là nhà mới của mình, mà căn cứ xảy ra chuyện này, cô bé sợ đến mức đổ mồ hôi.
Cô bé không muốn rời đi nữa.
Chuyện xảy ra ở thành phố Hoa, cô bé không muốn lại xảy ra thêm một lần nào nữa.
Khương Ninh ôm chầm lấy cô bé: “Đừng suy nghĩ nhiều, có chị và anh trai của em ở đây mà.”
Người của thành phố Hoa đến, ngay cả Cố Đình Lâm cũng không chuẩn bị kịp.
Sau khi đón gió tẩy trần, nói chuyện với nhau một hồi, đến khuya mới nói chuyện xong.
Thật sự không khéo, Hoắc Dực Thâm cũng bị bắt gặp.
Vu Trường Chinh có lòng che chở, không ngờ sư trưởng Tiêu lại nhanh miệng: “Vị này là con rể của thủ trưởng Cố.”
Hoắc Dực Thâm không ngại sóng to gió lớn, giá trị vật tư mò vớt được rất lớn, cấp bậc của anh không ngừng được tăng lên.
Bọn họ đều nhờ vào kiểm tra mà được thăng cấp, nhưng anh lại được thăng cấp quá nhanh, cho dù tất cả đều theo quy trình, nhưng cũng khiến nhiều người phải đỏ mắt, âm thầm không công nhận kết quả, còn xảy ra rất nhiều tin đồn.
Nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận, Cố Đình Lâm không hề từ chối nhận thân.
Ngay cả những kẻ kia có ghen tị thế nào cũng phải câm nín.
Vì thế, sư trưởng Tiêu nắm được cơ hội nhanh mồm nhanh miệng.
Khoảnh khắc đó, không khí xung quanh chợt có chút quỷ dị.
Tưởng Quan Sơn cười ha ha: “Đồng chí Hoắc, đúng là vàng thì sẽ phát sáng, chúc mừng.”
Tham mưu trưởng Tư cũng nhếch miệng: “Lão Cố, tôi nhớ anh mãi không chịu lập gia đình cơ mà, sao đột nhiên lại có con rể thế?”
Nhớ năm đó, em họ nhà mình còn nhớ nhung ông rất lâu.
Làm gì thì cũng chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cố Đình Lâm cười nói: “Nói ra thì cũng rất dài dòng, hôm khác tôi mời mọi người đến ăn cơm, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Chỉ như vậy, Hoắc Dực Thâm là con rể của thủ trưởng căn cứ, phải ở lại để chiêu đãi đội nhóm.