Ba vợ và con rể sắp xếp xong cho đoàn bộ quân đội thành phố Hoa mới về nhà, lúc này đã rất khuya, Cố Đình Lâm gọi một mình Khương Ninh vào phòng làm việc.
"Giấy không thể gói được lửa, ai cũng thấy rõ sự phát triển của thành phố Phượng, tin tức sẽ lan truyền rất nhanh."
Bộ quân đội của thành phố Hoa tới đây với hai mục đích, hai bên đều là người Hoa Hạ, bọn họ đã phát triển khá tốt bằng sức mạnh của cả nước trong hai năm qua.
Mấy người Tham mưu Tư đã muốn tới đây ngay khi nhận được lá thư viết tay của Cố Đình Lâm nhưng căn cứ đang ở giai đoạn phát triển và xây dựng quan trọng nên có quá nhiều thứ vướng bận không thể rời tay được.
Lục địa nổi lên, những người sống sót từ nhiều quốc gia khác nhau đã rối rít lên bờ để chiếm đất.
Các căn cứ quốc gia của Đại bàng hói, gấu Nga và nước Anh lần lượt xuất hiện, bọn họ vừa cố gắng để tồn tại vừa tranh giành tài nguyên và lãnh thổ.
Hơn nữa, có vô số căn cứ tư nhân lớn nhỏ, xung đột ngày càng leo thang khiến những người sống sót càng khó để sinh tồn.
Dù là thành phố Hoa hay thành phố Phượng đều được thành lập bởi quân đội, mọi người có chung dòng máu và kế thừa nền văn minh Hoa Hạ nên cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đoàn kết và không để người ngoài bắt nạt dân tộc mình.
Ngoài ra, những truyền thuyết về căn cứ thành phố Phượng liên tục truyền khắp đại dương, lời đồn kỳ diệu đến mức căn cứ Hoa Thành cũng có nghe thấy.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, căn cứ Hoa Thành đã ổn định từ trên xuống dưới sau hai năm điều chỉnh lại.
Dù nguyên nhân là vì tình bạn, dòng máu hay chỉ đơn giản là hợp tác thì họ cũng đã đến đây.
Cố Đình Lâm đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời, để đạt được vị trí hiện tại thì sao có thể không trải qua những đấu tranh trong quân đội chứ.
Ông cũng đã nắm chắc trong lòng qua buổi chiêu đãi ngày hôm nay: “Đừng lo lắng quá, lúc các con rời đi đã để lại thiết bị lấp biển xây đảo, cũng như tất cả những việc mà con từng làm lúc trước, Tham mưu Tư đã nhận những ân nghĩa này.”
"Cho dù bọn họ có ý kiến gì khác thì đây là căn cứ Phượng Thành nên cũng sẽ không có ai làm loạn được, cũng không có đủ năng lực để làm loạn. "
Ông đã làm tất cả những gì có thể cho đất nước, thậm chí đến giờ ông vẫn đang tiếp tục cống hiến nên ông muốn dành những năm tháng còn lại cho gia đình mình và bảo vệ mọi người không bị tổn thương.
Đúng là Khương Ninh có năng lực đặc biệt nhưng cô cũng đã hoàn thành trách nhiệm của mình vì mọi người rồi.
Ông không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô bằng bất cứ cách nào đi chăng nữa.
Cố Đình Lâm thấy Khương Ninh cau mày thì trầm giọng nói: "A Ninh, ba là ba của con, dù có xảy ra chuyện gì thì ba cũng sẽ đứng về phía con, bảo vệ sự an toàn của con trước, con chỉ cần làm những gì con thấy đúng là được, đừng lo lắng về những thứ khác.”
Ông cảm thấy rất có lỗi vì không thể bảo vệ cô khi đất liền bị nhấn chìm.
Điều này sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Khương Ninh nhìn ông, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ tới Tống Nhã Linh.
Lúc còn bé, cô đã tự hỏi mình vô số lần tại sao ba mẹ lại sinh ra mình khi đã quyết định khi cô ra đời họ sẽ bỏ rơi cô chứ?
Nhưng bây giờ, cô lại cảm nhận được sự ấm áp vô điều kiện.
Hóa ra bến cảng của ba lại khiến người ta yên tâm đến vậy.
Lúc này Khương Ninh có hơi hoảng hốt, cô cảm thấy dù thế giới có sụp đổ mình cũng không hề sợ hãi.
Cô lặng lẽ nhìn Cố Đình Lâm rồi không nhịn được nở nụ cười.
Khương Ninh cảm thấy thoải mái sau khi trở về từ nhà bên cạnh.
Lấy đúng vợ thì được thăng chức liên tục.
Tìm đúng ba vợ thì tiền đồ vô lượng.
Hoắc Dực Thâm bây giờ đã là cấp bậc thiếu tá, Vu Trường Chinh đã giao toàn quyền quản lý công việc của tiểu đội trục vớt đặc biệt cho anh còn ông ta chỉ giữ chức để đó thôi.
Không giống với lúc ở thành phố Hoa, hôm nay anh gặp Tưởng Quan Sơn cũng không còn sợ để lộ bí mật của Khương Ninh nữa, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh.
Ngoài việc bản thân anh đã trở nên mạnh mẽ hơn thì cả hai còn bị ràng buộc chặt chẽ với lợi ích của thành phố Phượng vì việc vận hành kế hoạch thu hoạch.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, căn cứ sẽ là người đầu tiên đứng ra từ chối.
Họ nhìn nhau và mỉm cười.