Khi đám người Khương Ninh chạy tới, gã đã ói ra máu mấy lần, sắc mặt đen tím.
Cái chết này, phàm là người học y đều hiểu, là do thạch tín.
Thiên tai tận thế mười hai năm, gã lấy từ đâu ra?
Chuyện này hay rồi, chết không đối chứng.
Cậu ba nhà họ Dung hộc máu trong lòng, không quên nháy mắt ra hiệu cho chị Ninh: Ai là người có lợi, người đó chính là kẻ đứng sau.
Khương Ninh dùng ánh mắt liếc lại gã ta: Chờ kết quả điều tra.
Lại nói, hình như gã ta thật sự rất giả dối, suýt nữa bị quật ngã bởi sự giả dối đó.
Cậu ba nhà họ Dung bị ánh mắt của cô làm cho tức giận, ai con mẹ nó giả dối chứ, là cô mạnh đến mức biến thái có được không!
Ai về nhà nấy, tiếp tục làm việc.
Trong khi bệnh viện dốc toàn lực, quân đội cũng đang tích cực hưởng ứng.
Bọn họ chung sức, tích cực bắt bướm đêm.
Diệt trừ nguồn gốc tai họa mới có thể giảm bớt bệnh nhân.
Lưới để bắt bướm, vòi phun nước áp suất cao, lửa thiêu cháy, thuốc phun khử trùng, vân vân.
Mọi người đang di chuyển.
Bệnh nhân đến theo từng đợt, cho dù ba người một phút thì đến trời tối cũng không xong.
Họ mặc quần áo bảo hộ, đừng nói uống nước, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có.
Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu tới đưa cơm, hấp khoai lang và khoai tây, cùng với canh cà chua trứng.
Trước tiên cậu ba nhà họ Dung cầm lấy loa cầm tay của gã ta: “Các gia đình, thiên tai vô tình nhưng mà con người có tình có nghĩa, nhóm người đồng chí Hoắc..."
Bla bla, gã ta tuyên dương hết một lúc lâu, khiến hai anh em xấu hổ đến mức suýt nữa lôi bữa ăn đi.
Cuối cùng thật sự thiếu người, hai người còn làm tình nguyện viên phân phát thức ăn.
Phát thức ăn xong, hai người tạm thời thay vị trí của Khương Ninh và Mã Quang Niên, bảo họ nhanh chóng ăn cơm nghỉ ngơi.
Thiên tai hơn mười năm, thật sự thì y thuật của hai anh em không kém, chỉ là có Khương Ninh ở đây nên hai anh em không có cơ hội phát huy mà thôi.
Khương Ninh và Mã Quang Niên thở dốc, trở lại phòng nghỉ ngơi ngồi xuống, uống ly nước đường rồi nghỉ ngơi nửa tiếng mới bình tĩnh lại.
Cơm nước xong xuôi hoạt động gân cốt, tiếp tục tập trung vào công việc.
Đến hơn hai giờ sáng, tất cả các bệnh nhân đều được điều trị.
Không ít nhân viên y tế mệt mỏi ngã trên mặt đất thở phì phò ngủ say, Khương Ninh mệt đến nỗi chân cũng không nhấc lên nổi, nên Hoắc Dực Thâm cõng cô về nhà.
Cậu ba nhà họ Dung đưa Mã Quang Niên về nhà khách, không quên đưa canh gà nóng hổi cho ông ấy: “Viện trưởng Mã, đây là tâm ý của Khương Ninh, cô ấy bảo tôi nhìn ông uống xong rồi trở về nghỉ ngơi.”
Mã Quang Niên dở khóc dở cười.
Đúng là làm lố quá, ông ấy cởi quần áo bảo hộ, cảm giác cả người đều là từ trong nước vớt ra, toàn thân mùi mồ hôi hôi thối dính nhớp.
Khương Ninh tắm rửa xong rồi ngả đầu ngủ.
Cố Đình Lâm lo lắng, sau khi cô ngủ say còn lại đây một chuyến: “Bướm đêm đã bị tiêu diệt bảy, tám phần, ngày mai để cho con bé ngủ đến khi tự tỉnh nhé."
Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là gần mười giờ.
Khương Ninh tỉnh táo trở mình, Cố Đình Lâm đã sớm đến trung tâm chỉ huy.
Sau một đêm, một đàn bướm đêm lớn khác lại xuất hiện.
Quân nhân có kinh nghiệm diệt bướm ngay ngắn trật tự, không hoảng loạn như ngày hôm qua vừa mới bắt đầu.
Bệnh viện vẫn đông nghẹt người, nhưng trải qua cuộc dàn xếp ngày hôm qua, lượng công việc tái khám giảm bớt không ít.
Lại là một ngày khiến người ta thật sự muốn khóc.
Có nông trường tiếp tục quyên góp thức ăn, bệnh tình của bệnh nhân đã giảm bớt, tâm trạng cũng dần dần ổn định lại.
Cậu ba nhà họ Dung đúng giờ có mặt mỗi ngày, miệng lưỡi ngọt xớt muôn hoa nở, các loại từ ngữ thêm mắm dặm muối khống chế tình hình.
Nói đến chỗ cảm động, gã ta suýt thì rơi lệ ngay tại chỗ: “Các gia đình nghe tôi nói này, để cấp cứu cho bệnh nhân, giành giật từng giây từng phút từ trong tay tử thần, đồng chí Khương Ninh đã năm ngày năm đêm chưa chợp mắt, ăn một bữa cơm chỉ tốn hai phút, mệt mỏi đến chảy máu dạ dày cũng không lên tiếng.”
“Cô ấy nói thành phố Phượng là nhà của cô ấy, hi vọng mỗi một gia đình đều thật khỏe mạnh để cùng nhau chống lại bệnh dịch, mưa gió qua đi sẽ có cầu vồng..."