Khương Ninh được tâng bốc quá mức, thực sự chịu không nổi, gọi gã ta đến một góc không người, trực tiếp đối chất: "Cậu nói chuyện có thể dùng nhiều đầu óc chút không, năm ngày năm đêm chưa chợp mắt thì tôi chết từ lâu rồi."
“Còn nữa, cậu nói chuyện có thể sâu sắc và hàm ý chút hay không, đừng có nói chuyện đơn giản thô tục như vậy, ai không biết còn tưởng tôi bán thuốc giả hoặc bán hàng đa cấp đấy.”
Cậu ba nhà họ Dung vô cùng dũng cảm: “Chị, cuộc sống của chị tốt quá, ăn thịt cá không biết khó khăn của người dân mới có thể theo đuổi chiều sâu và hàm ý.”
“Cậu nói cái gì?" Là gã ta bị ảo, hay là cô không nhấc nổi đao?
Phải biết là ngày trước đến nồi lẩu thấp hơn năm con số cậu ba nhà họ Dung còn không đụng vào, đi dép lê phải khảm kim cương, bắt nhịp nhảy cùng mấy em người mẫu ở hộp đêm, một đêm hào phóng tiêu pha mấy chục nghìn không phải là mơ đâu.
Gã ta còn có mặt mũi dám nói cô bữa nào cũng ăn thịt cá?
Cái gì cơ, cô không biết khó khăn của người dân? Cô nhớ lúc trước để kiếm hai lạng bạc vụn mà cô bị gã ta chỉ vào mũi mắng.
Xin lỗi, cậu ba nhà họ Dung đã từng ở giữa cả nghìn bụi hoa, nào có bất kỳ ấn tượng gì với em gái làm công.
Hơn nữa, trước sự bất mãn của Khương Ninh, gã ta chẳng những không sợ mà còn tràn đầy phóng khoáng: “Chị, hiện giờ chúng ta nhằm vào tạo thế kinh doanh trong thị trường chìm thì phải thô tục dễ hiểu mới bắt mắt người khác, thay vì giảng triết lý giảng thơ ca thì phát cho bọn họ củ khoai lang còn thu được hiệu quả lớn hơn ấy.”
“Chỉ cần trị liệu có hiệu quả, bọn họ có thể được lợi, ai quan tâm người khác bốc phét cái gì, coi chị là thần cũng được ấy chứ.”
“Chị cứ yên tâm chữa bệnh, còn lại giao cho tôi là được...”
Khương Ninh cảm thấy rất xấu hổ: "...”
Cậu ba nhà họ Dung chán sống chế nhạo cô: “Chị, tôi nhớ rõ trước kia da mặt chị không mỏng như vậy mà, giờ đã xảy ra chuyện gì thế? Chị tự tin lên, tự tin tỏa sáng.”
“Cút.”
Gã ta vỗ ngực cam đoan: “Chị yên tâm chữa bệnh, những thứ khác giao cho tôi là được, không cần quan tâm gì cả.”
Nhưng mà... thật sự rất quê.
Quên đi, mặc kệ, dù sao ngày nào đó nếu lời đồn bị vạch trần thì cô cũng đâu có nói gì, tất cả đều là cậu ba nhà họ Dung nói.
Trong nháy mắt, Khương Ninh trở nên tự tin, cho gã ta tùy ý thét to.
Tục thì tục, nhưng thật sự là đạt được hiệu quả nhanh chóng.
Có rất nhiều bệnh nhân mà Khương Ninh tái khám hết lòng cảm ơn cô.
Cô khách sáo mà lễ phép: “Không cần cảm ơn, chuyện tôi nên làm mà.”
Đáng tiếc mọi người cố gắng hơn nữa thì vẫn có những người dị ứng quá nghiêm trọng, con số tử vong lên đến mấy chục người.
Không có người nhà tới làm loạn, không chừng đã sớm không còn người nhà nữa rồi.
Thiên tai tận thế, đa số mọi người làm gì còn người thân bạn bè nữa đâu.
Bệnh viện thống nhất sau khi hỏa táng sẽ sắp xếp chôn cất bọn họ...
Nạn bướm đêm kéo dài suốt bảy ngày, mỗi một ngày đều chiến đấu, nhiều lần giải độc, bướm đêm càng ngày càng ít, đến cuối cùng toàn bộ đã biến mất.
Nhưng mọi người cũng không dám lơ là, radio không ngừng nhắc nhở thức ăn vào miệng phải rửa sạch sẽ, không nên lấy tay dụi mắt, gia đình có điều kiện nên tiến hành tổng vệ sinh.
Chuỗi sinh thái yếu ớt, một lần bị nạn bướm đêm đã khiến nguyên khí căn cứ tổn thương nặng.
Vật tư bệnh viện gần như cạn kiệt, hệ thống khử muối nhiều lần được khử trùng và sát khuẩn, quân đội cơ động, vân vân.
Nói về tổn thất lớn nhất của Khương Ninh, cây trồng trong nông trường chết sạch cũng thôi đi, trại chăn nuôi cho dù có "adrenalin" và bột thuốc, nhưng vẫn tổn thất khoảng một phần ba số gia cầm.
Dung Đình Đình tiếc số gia cầm đã chết, trước hết làm thịt một con rồi rửa sạch, mang đi hầm chín.
Cô bé muốn ăn thử, nhưng công nhân bị dị ứng lại hăng hái báo danh: “Tôi đến ăn miếng thịt rồi lên đường, trên đường xuống Hoàng Tuyền sẽ không đói bụng!"