Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1185 - Chương 1186

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1186 -

Đi làm ở trại chăn nuôi thì thế nào, vẫn không ăn được thịt như thường.

Người bị dị ứng thấy toàn thân khó chịu, ai biết có chết hay không.

Thịt gà chết thì đã sao, bọn họ đã hơn mười năm rồi không ăn thịt.

Đây cũng chính là ở căn cứ, nếu như mình chết ở bên ngoài căn cứ thì sẽ thành đồ ăn của người khác.

Uống một ngụm canh nóng hổi, cắn một miếng thịt gà thơm nức mũi, cười và chờ lên đường.

Nhưng không ai chết cả.

Dung Đình Đình xin chỉ thị của Khương Ninh, nên xử trí gia cầm chết như thế nào.

Thật ra những con non trong số gia cầm chết chiếm đa số, gia cầm trưởng thành chết hơn một trăm con.

Khương Ninh hào phóng nói: “Nấu chín làm thịt toàn bộ, coi thành phúc lợi của nhân viên, thêm vào bữa cơm.”

Vì thế, mỗi ngày bọn họ đều có thịt gia cầm ăn, hơn nữa còn ăn một lúc bảy ngày, hấp, nấu, xào, hầm, mọi người trong căn cứ hâm mộ chết mất.

Nạn bướm đêm dần dần kết thúc, cơ thể người sống sót sau khi khỏi bệnh lại yếu đi rất nhiều, rất nhiều công việc trì trệ không phát triển được, ví dụ như cây trồng trong nông trường, cây cần thu hoạch thì không thu, cây cần trồng lại không trồng, phun thuốc để diệt khuẩn cho cây trồng nông nghiệp, phải đợi sau khi thuốc trao đổi chất mới có thể tiến hành thu hoạch.

Đậu Đậu vừa bận bịu trợ giúp ở bệnh viện, còn phải quản chuyện nông trường, cơ thể ngày càng gầy gò.

Khương Ninh đau lòng, nhanh chóng bổ sung thịt cá mấy bữa cho cô bé do chính mình nuôi lớn từ nhỏ.

Vẻ mặt Đậu Đậu mệt mỏi, nhưng vẫn rất lạc quan: “Chị dâu, em không sao, chú Dung ở nông trường canh coi, Đình Đình cũng sẽ tới hỗ trợ.”

Chính là cảm giác có tâm sự, muốn nói lại thôi.

Với tính cách như thế, không phải chuyện gì cô bé cũng nói ra ngoài.

Vừa là chị dâu vừa như mẹ, Khương Ninh vẫn nhắc nhở Hoắc Dực Thâm: “Đậu Đậu có tâm sự, anh trai như anh phải chú ý.”

“Anh biết.”

Khương Ninh kinh ngạc: “Anh biết cái gì?”

“Tần Mục.”

Khương Ninh ngẩn người, có ký ức nổi lên trong đầu.

Đứa con trai bảo bối của Tần Xuyên, nhã nhặn ngại ngùng lại hướng nội, hình như còn có chứng tự kỷ nhẹ, nhưng dường như rất nhiệt tình với Đậu Đậu, có đồ ăn ngon chơi vui đều giữ lại cho cô bé. Chúng đã sớm nắm tay nhau chơi từ nhỏ.

Chỉ là khi đó đều là bạn nhỏ, Khương Ninh cũng không để trong lòng.

Nhưng cô cẩn thận nhớ lại vẻ mặt mấy ngày hôm trước của Đậu Đậu, hình như quả thật có chút quái lạ, lúc ấy còn tưởng rằng cô bé lo lắng quân đội thành phố Hoa đến sẽ làm bí mật lộ ra ánh sáng.

Khương Ninh hơi nhíu mày: “Đậu Đậu thích nó à?”

Hình như cô bé nói không thích đàn ông.

Có thích hay không không quan trọng, nhưng nghĩ đến việc Tần Mục ở bên Đậu Đậu, Khương Ninh vô thức cảm thấy chênh lệch quá lớn.

Không phải tự khen nhưng một tay Đậu Đậu có thể đối phó với vài Tần Mục.

Khương Ninh không muốn bình phẩm tình cảm của người khác, nhưng nói nghiêm túc thì Đậu Đậu xem như do chính cô nuôi lớn, trong thời buổi thiên tai tận thế lòng người hiểm ác, cô hy vọng Đậu Đậu có thể gặp được tình yêu tương xứng.

Đứa nhỏ này nhiều tâm sự, tốt nhất là đối phương có thể bảo vệ cô bé trong lúc nguy hiểm, có thể cung cấp giá trị cảm xúc và năng lượng tích cực.

Tên nhóc Tần Mục kia rất tốt, nhưng nếu ngày nào đó gặp phải nguy hiểm, chưa nói đến bảo vệ Đậu Đậu, chỉ sợ đến bảo vệ chính mình mà cậu bé còn lo chưa xong ấy chứ.

Nếu cô bé có thể gặp được người giống như Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh sẽ không chậm trễ, lập tức chuẩn bị đồ cưới phong phú.

Cùng giường chung gối mười năm, Khương Ninh biểu đạt suy nghĩ của mình.

Hoắc Dực Thâm buồn cười: “Tạm thời khó nói Đậu Đậu có thích cậu bé hay không, nhưng ít nhiều cũng có chút khác biệt với người khác.”

Anh từng thấy Đậu Đậu một mình đến trung tâm đăng ký dân số kiểm tra.

Nói như thế nào đây, Tần Mục hẳn là người duy nhất mà cô bé coi như bạn bè lúc nhỏ.

Đậu Đậu tốt tính lại có nhiều sở thích, nếu lớn lên trước thiên tai, hẳn là sẽ có rất nhiều bạn bè, đáng tiếc không đến kịp thời điểm tốt.

Nghe được cô đánh giá Tần Mục, anh uyển chuyển nói: “Mỗi người đều đang thay đổi, khi có cơ hội, em có thể gặp nó."

Anh đã gặp, mà còn gặp hai lần.

Khương Ninh trở lại hiện tại, bản thân quả thật đã bị che mắt.

Tần Xuyên có bản lĩnh, việc nuôi lớn con trai sẽ không quá khó khăn, nhưng Tần Mục tới theo đoàn phỏng vấn của thành phố Hoa.

Nếu bản thân không có chút bản lĩnh thì việc đi theo đoàn đội vượt biển thế này cũng không đơn giản như vậy.

Cô đúng là nghĩ nhiều rối trí rồi.

“Tần Mục làm gì?”

“Tham gia quân ngũ.”

Cái gì? Khương Ninh cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, với thân thể gà con của cậu bé ấy hả.

Điều gì thực sự đã xảy ra trong những năm qua?

Thật ra Hoắc Dực Thâm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nó thay đổi rất nhiều, có lẽ khi gặp mặt, em cũng không nhận ra.”

Có thay đổi hay không thì nói sau, Khương Ninh quan tâm đến tình cảm của Đậu Đậu hơn: “Có phải Đậu Đậu thích nó không?"

Hoắc Dực Thâm nào biết.

Đối với Đậu Đậu, Khương Ninh có thể nói tình cảm của mình ân cần hơn nhiều so với năm đó, không khỏi quở trách: "Anh làm anh trai mà cũng không hỏi.”

Hoắc Dực Thâm bị phê bình: "...”

Bình Luận (0)
Comment