Sự xuất hiện của Khương Ninh đã biến cô bé, một người luôn mạnh mẽ trước mặt các công nhân, bỗng chốc trở thành một cô bé mê muội, đi ba bước thành hai bước nói: “Chị Khương Ninh.”
“Làm tốt lắm.”
Khương Ninh cũng thích cô bé, khen ngợi nói: “Chị vô cùng yên tâm giao trại chăn nuôi cho em.”
Cô kiểm tra trại chăn nuôi một vòng, làm vệ sinh rất sạch sẽ ngăn nắp, đàn gia cầm gần như đã được phục hồi.
Khương Ninh lấy một túi thuốc trung y tự chế ra: “Tình hình hiện tại không ổn định, gia cầm dễ mắc bệnh. Chị có chuẩn bị sẵn một số thuốc, bên trên có ghi triệu chứng và liều lượng, đến lúc đó em chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là được.”
Dung Đình Đình càng thêm tin tưởng: “Chị Khương Ninh, chị yên tâm, chỉ cần thiên tai có thể dừng lại, quy mô của trại chăn nuôi sẽ nhanh chóng khôi phục.”
Khương Ninh sợ cô bé chỉ nhìn thấy cái trước mắt: “Chúng ta có hai việc cần phải chuẩn bị, muốn mở rộng quy mô, nhưng phải dự trữ trứng đã thụ tinh để luân chuyển. Nếu không một ngày nào đó bệnh dịch sẽ tiêu diệt hết toàn bộ.”
Vẻ mặt Dung Đình Đình ngượng ngùng: “Dạ được, em sẽ tăng lượng trứng đã thụ tinh dự trữ lên.”
Biết cô bé và Đậu Đậu rất hợp nhau, vốn dĩ Khương Ninh muốn hỏi có phải Tần Mục thường xuyên tới hay không, nhưng lại thôi không nói đến.
Đậu Đậu đã trưởng thành, cô bé có sự lựa chọn của mình.
Nếu tự ý can thiệp ngược lại sẽ phản tác dụng.
Vừa tới cửa nhà, Cố Đình Lâm cùng với Tham mưu Tư cũng đã quay lại.
Không có cảnh vệ hay Tưởng Quan Sơn bên cạnh, đây đơn giản chỉ là bạn cũ gặp mặt.
Cố Đình Lâm giới thiệu: “A Ninh, đây là bác Tư. Ngày mai bọn họ sẽ lên đường trở về thành phố Hoa. Hôm nay ba đặc biệt mời bác ấy đến ôn lại chuyện cũ.”
Khương Ninh mỉm cười chào hỏi: “Chào bác Tư.”
Tham mưu Tư vô cùng hâm mộ: “Vẫn là số mệnh của anh Cố anh tốt, có được một đứa con gái trời cho.”
Vẻ mặt Cố Đình Lâm tươi cười: “Đúng vậy, mệnh tôi tốt.”
Tham mưu Tư nói ra lời khiến người kinh hãi: “Anh còn nhớ rõ những gì mình đã nói ngày trước không?”
Lời này khiến cho Cố Đình Lâm thấy bối rối: “Nói cái gì?”
“Năm đó khi vợ tôi mang thai, lúc ấy chúng ta còn nói đùa nếu một ngày nào đó anh kết hôn sinh con. Nếu con hai nhà khác giới tính thì sẽ cưới nhau, nếu cùng giới tính thì sẽ kết thành chị em…”
Sau này, Tham mưu Tư có một cô con gái.
Hình như là có chuyện như vậy, nhưng nhớ không được rõ ràng.
Con gái của Tham mưu Tư là Tư Mẫn rất xuất sắc, Cố Đình Lâm đã gặp mấy lần, mỗi lần gặp ông đều gọi ông là ba nuôi.
Sau đó vì năng lực làm việc xuất sắc, Tư Mẫn được điều động đến căn cứ quân sự phía Bắc, sau này cũng không gặp lại nữa.
Thiên tai quá mức tàn khốc, Cố Đình Lâm không dám hỏi tung tích của Tư Mẫn, rốt cuộc không phải ai cũng may mắn như ông.
Ông đón người bạn cũ vào nhà, định tự mình xuống bếp nấu cơm: “Anh Tư, có phải anh đang có âm mưu gì với con gái tôi phải không?”
Tham mưu Tư suýt chút nữa bị sặc.
Nhưng niềm vui của ông ấy nhanh chóng qua đi, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Tôi cũng không ngại có thêm một người ba quan tâm yêu thương nó, nhưng nếu anh muốn đào góc tường, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tham mưu Tư cười ha ha: “Trước kia anh là người tham công tiếc việc, bây giờ lại làm nô lệ cho con gái mình.”
Hai người có tình bạn sâu sắc, với lại cũng không có người ngoài, Tham mưu Tư không nhịn được tám chuyện: “Ông Cố, vì chuyện hôn nhân của anh trước đây đã làm tan nát trái tim chính ủy quân đội, đào ba thước đất tìm nhiều đối tượng giới thiệu cho anh nhưng đều bị uyển chuyển từ chối. Bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một đứa con gái lớn như vậy, anh đúng là không tốt chút nào.”
Chuyện cũ năm xưa đã quá lâu, thời gian đã chữa lành vết thương.
Cố Đình Lâm cũng không giấu giếm, kể ra chuyện tình yêu ba mươi năm trước của mình.
Tham mưu Tư thổn thức không thôi, chỉ nói vận mệnh tạo hóa trêu người, nhưng ông trời cũng đã ban cho ông sự đền bù tốt nhất.
Không giống như ông ấy khi về già lại mất con gái. Nếu không phải gánh vác trách nhiệm phục hưng, có lẽ đời này ông ấy cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng ma mất đi con gái.
Nhưng mỗi lần lơ đãng nhớ lại, miệng vết thương vẫn cứ máu tươi đầm đìa.
Khương Ninh không tin tưởng kỹ năng nấu nướng của Cố Đình Lâm, nên cô đã mang vịt, thịt khô, rau xanh đã sơ chế đến phòng bên cạnh.
“Ba, bác Tư, hai người cứ nghỉ ngơi, hôm nay hãy nếm thử tay nghề của con.”