Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1190 - Chương 1191

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1191 -

Được con gái phụ trách, Cố Đình Lâm mời Tham mưu Tư đến phòng làm việc uống trà Phổ Nhị: “Tài bếp núc của A Ninh không tệ, chúng ta ngồi chờ ăn là được.”

Ánh mắt của Tham mưu Tư cũng không nhìn nhiều, hâm mộ nói: “Trà Phổ Nhị là hàng cao cấp, nhất định là do con gái hiếu kính.”

Cố Đình Lâm cười: “Đã bao lâu rồi chúng ta mới ngồi nhàn nhã thưởng trà.”

Hai người nói chuyện trong phòng làm việc, Khương Ninh đang bận rộn ở trong bếp, chỉ trong thời gian ngắn đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Đó là một bữa cơm đơn giản nhưng vẫn tốn nhiều tâm tư.

Tham mưu Tư là người tỉnh Hồ Nam, Khương Ninh cố ý làm món huyết vịt, có đủ ớt cay, gừng và tỏi, hương vị vô cùng độc lạ.

Thật sự không cần phải nói, Tham mưu Tư đã lâu không được ăn, chỉ ngửi qua mùi vị đã nuốt nước miếng.

Chẳng trách ông Cố có con gái là mọi chuyện đã đủ đầy. Con gái không chỉ giúp ông một tay phục hưng văn hóa Hoa Hạ, mà ngay cả tài nấu nướng cũng không chê vào đâu được.

Bữa ăn này không khác gì một bữa tiệc, hơn nữa còn cân nhắc đầy đủ khẩu vị của Tham mưu Tư, đủ để chứng tỏ Khương Ninh rất để tâm.

Tham mưu Tư ăn rất hài lòng, không khỏi thở dài lần nữa về những gì thành phố Hoa tổn thất bởi sự rời đi của cô.

Nhớ đến những thùng lưu trữ chất đống trên tàu vận chuyển, ông ấy nhắc lại lần nữa: “Lão Cố à, ước hẹn lúc trước của chúng ta còn tính không?”

Cố Đình Lâm giả bộ hồ đồ: “Ước hẹn gì?”

Tham mưu Tư không muốn bỏ qua cho ông: “Chúng ta đều sinh con gái, hơn nữa Tư Mẫn đã không còn…”

Nghĩ đến con gái, ông ấy chợt nghẹn lời không nói tiếp được.

Trong lòng Cố Đình Lâm bùi ngùi, quay đầu nhìn Khương Ninh: “A Ninh, ba và bác Tư trước đây có hứa với nhau, nếu một ngày ba kết hôn sinh con, nếu là cùng giới tính thì sẽ nhận là ba mẹ nuôi lẫn nhau. Con có bằng lòng không?”

Lúc đó ông và Tống Nhã Linh vừa mới chia tay, ông vô cùng đau khổ vì mất đi đứa con và người yêu. Sau này ông thậm chí không nghĩ đến việc kết hôn, huống chi là nói đến việc có thêm một đứa con. Vì thế nên ông thuận miệng đồng ý.

Đó cũng chỉ là lời nói vui, nhưng hôm nay Tham mưu Tư lại yêu cầu thực hiện.

Cố Đình Lâm giao quyền lựa chọn cho Khương Ninh.

Khương Ninh không nói hai lời, rót đầy ly rượu đưa tới: “Ba nuôi, hy vọng ba có thể sống lâu trăm tuổi, chúc cho thành phố Hoa và thành phố Phượng nở rộ như những bông hoa xinh đẹp.”

Tham mưu Tư sửng sốt, không ngờ rằng cô lại đồng ý sảng khoái như vậy.

Ông ấy cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Được, được, từ hôm nay tôi lại có thêm một đứa con gái nữa.”

Cố Đình Lâm cũng nâng ly lên: “Lão Tư này, tính cách A Ninh lỗ mãng, khó tránh khỏi làm việc có sai sót, mong rằng sau này anh sẽ quan tâm nó nhiều hơn.”

Không khí bàn ăn trở nên vui vẻ lên, ăn hơn một giờ mới kết thúc.

Cả hai người đều rất vui vẻ, nhưng sắp chia ly khiến trong lòng họ không khỏi cảm thấy buồn bã.

Thiên tai tận thế vô thường, hai thành phố cách nhau hàng ngàn cây số, ai cũng không biết liệu kiếp này họ còn có cơ hội gặp lại hay không.

Một ly rồi tiếp một ly, vui vẻ thoải mái, trên mặt dần nổi lên vẻ ngà ngà say.

Người đón Tham mưu Tư đến, Cố Đình Lâm có hơi say nói: “A Ninh, con tiễn bác Tư của con đi.”

Khương Ninh dọn dẹp xong bàn ăn, xách túi quà đưa Tham mưu Tư ra ngoài.

Trước cửa đại viện có gió, cơn say của Tham mưu Tư cũng tản đi một chút, hơi nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “A Ninh, nếu có cơ hội lựa chọn lại lần nữa, những băn khoăn lo lắng của cháu không tồn tại. Cháu sẽ ở lại thành phố Hoa chứ?”

Trong lòng Khương Ninh sớm đã có câu trả lời: “Bác Tư, thật ra dù như thế nào đi nữa, chỉ cần trong lòng có cội nguồn, thứ kết ra đều là hoa quả của Hoa Hạ. Lửa cháy lan ra đồng cỏ không phải càng rực rỡ hơn sao?”

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhận thân trên bàn cơm chẳng qua chỉ là lá bài mặc cả.

Tham mưu Tư đại diện cho thành phố Hoa vượt ngàn dặm xa xôi đến vì muốn tranh giành quyền lợi, mà có tầng quan hệ này với cô cũng chỉ có lợi không có hại.

Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Tham mưu Tư tiếc nuối, nhưng cũng không gượng ép.

“Ngày mai bác sẽ rời khỏi thành phố Phượng, hy vọng có cơ hội gặp lại.”

Tham mưu Tư nhìn Khương Ninh, vẻ mặt nghiêm túc có chút dịu dàng: “Con đường mà cháu lựa chọn cũng không dễ đi, chú ý trên đường có chông gai và mưa rền gió dữ.”

Bình Luận (0)
Comment