Khương Ninh hiểu được lời nói của ông ấy có ẩn ý: “Cảm ơn bác, cầu vồng trải qua mưa gió sẽ càng rực rỡ hơn.”
Sau khi nhìn ông ấy rời đi, cô quay về.
Vừa rồi Cố Đình Lâm còn hơi say, thả lỏng người ngồi xuống: “Bác Tư của con đi rồi sao?”
Khương Ninh gật đầu: “Ba cố ý bảo con tiễn bác ấy, chính là cho bác ấy cơ hội mở lời?”
“Bác Tư của con cũng không dễ dàng gì. Nếu đã từ ngàn dặm xa xôi mà đến thì cố hết sức đừng để có bất kỳ khúc mắc nào mà rời đi.”
Khương Ninh lại không nghĩ như vậy: “Con cảm thấy bác Tư sẽ không dễ dàng buông tha cho ba.”
Có thể ngồi vào vị trí lãnh đạo của quân đội, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy. Nếu thành phố Phượng không muốn sáp nhập vào thành phố Hoa, nhất định phải chuẩn bị tốt tinh thần bị cắn một miếng tàn nhẫn.
Cố Đình Lâm rất hài lòng với sự tinh tế của cô: “A Ninh, con thật sự đã trưởng thành rồi.”
Ngay lúc ông ấy mở miệng muốn nhận Khương Ninh làm con gái nuôi, ông đã nhìn thấu thủ đoạn của Tham mưu Tư.
Ông là người rộng lượng có lòng bao dung, chỉ cần đừng quá đáng là được.
Buổi tối, Đậu Đậu dẫm lên ánh trăng chiếu trên mặt đất trở về, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao rải rác trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ như những viên đá quý.
Tần Mục đưa cô bé về.
Chia ly quá lâu, gặp gỡ lại ngắn ngủi, cả hai đều không biết phải nói gì.
Không giống với khi còn nhỏ, không thể tâm sự những băn khoăn như thế.
Tần Mục hít sâu, nhưng vẫn còn căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay.
Đã cố ý đi rất chậm nhưng đường về chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Ngày mai đã phải rời đi, có những lời nếu như không nói, có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Cậu ấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay Đậu Đậu.
Đậu Đậu phản ứng trong vô thức, ném cậu ấy qua vai.
Tần Mục cũng phản ứng rất nhanh, có chút chật vật nhưng vẫn thành công tránh được.
Dù cho lúc nhỏ hay bây giờ, đừng nhìn Đậu Đậu có gương mặt mềm mại và dễ thương mà nghĩ dễ bắt nạt. Nhưng thật ra tất cả đều là vẻ bề ngoài giả tạo, cô bé mạnh mẽ đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đây chính là do Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh tốn rất nhiều công sức huấn luyện ra.
Nhưng Tần Mục không còn là kẻ yếu đuối như xưa nữa, cậu ấy đã hoàn toàn trưởng thành, đã thành niên rồi.
Dù là quá khứ hay hiện tại, cậu ấy vẫn luôn miệng nói: “Đậu Đậu, anh, anh thích em.”
Đầu óc Đậu Đậu trở nên trống rỗng.
Nói như thế nào nhỉ, thật ra trong lòng cô bé xem Tần Mục như một người bạn, người bạn duy nhất của cô bé.
Nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ thì hoàn toàn không biết gì cả.
Gặp lại ở thành phố Phượng, Tần Mục đến gặp cô bé vài lần.
Tuy rằng không nói thẳng, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn cô bé trong lúc lơ đãng, Đậu Đậu lại vô cùng quen thuộc, anh trai khi nhìn chị dâu cũng sẽ cầm lòng không đậu.
Cô bé mơ hồ biết được ý tứ của Tần Mục.
Dưới ánh trăng, Đậu Đậu hơi siết chặt nắm tay, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, giọng nói vẫn ngọt ngào: “Anh Tiểu Mục, cảm ơn anh đã thích em.”
Tần Mục đang muốn mở miệng, nhưng không ngờ cô bé lại nói tiếp: “Nhưng ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là anh Tiểu Mục.”
Ánh trăng mông lung, không thấy rõ nét mặt của cậu ấy.
Nhưng phần lớn chắc là khổ sở.
Bởi vì Đậu Đậu không biết, vì có thể cùng sóng vai chiến đấu với cô bé, Tần Mục đã phải nỗ lực bỏ ra bao nhiêu công sức.
Cô bé là động lực của cậu ấy.
Đến thành phố Phượng là do Tần Mục chủ động xin đi.
Đây là nơi có hy vọng tìm thấy cô bé nhất.
Thật sự đã thành công.
Lúc nhìn thấy Đậu Đậu, cậu ấy có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô bé khi lớn lên và cô bé đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cậu ấy, thật sự giống nhau như đúc.
Nhưng mà cô bé lại bình tĩnh từ chối cậu ấy.
“Đậu Đậu, tại sao vậy?”