Tần Mục đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình tỏ tình với Đậu Đậu sau khi họ gặp lại nhau.
Những đứa nhỏ bị bệnh tự kỷ rất nhạy cảm, thực ra cậu ấy đã thích Đậu Đậu từ rất lâu.
Thích từ cái nhìn đầu tiên, không hiểu sao lại muốn đến gần hơn.
Cô ấy nhìn sạch sẽ, trắng trẻo và dễ thương như một con búp bê, đôi mắt sáng như biết nói.
Đặc biệt khi cô ấy nở nụ cười thì giống như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, như mùa xuân tới muôn hoa đua nở.
Cậu bé không nhịn được lấy hết can đảm, vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân để từ từ đến gần cô ấy hơn.
Nhưng càng đến gần lại càng muốn nhiều.
Cậu ấy muốn ở bên cô ấy mãi mãi.
Nhưng trong lòng Tần Mục cũng hiểu khoảng cách giữa hai người quá xa cho nên cậu ấy đã cố gắng rất nhiều.
Mong chờ một khởi đầu mới sau khi gặp lại.
Thực ra, không phải cậu ấy không nghĩ đến việc bị cô ấy từ chối chỉ là cậu ấy cố tình phớt lờ nó mà thôi.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Đậu Đậu thực sự đã từ chối cậu ấy.
Đậu Đậu đối mặt với lời từ biệt của cậu ấy thì cảm thấy có chút hoảng sợ nhưng cô ấy vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Bởi vì... anh luôn là anh trai nhỏ."
Đậu Đậu từ chối một cách tỉnh táo: "Anh Tiểu Mục, em thích thành phố Phượng, đây là nhà của em, là nơi em thực hiện lý tưởng của mình và phấn đấu vì nó, em không thể rời đi nhưng em hy vọng anh có thể sống tốt ở thành phố Hoa."
Cô ấy chưa từng nếm trải tình yêu nhưng đã chứng kiến vô số cặp đôi quay lưng lại với nhau, thậm chí còn giơ dao với nhau vì một miếng ăn.
Trong thời kỳ thiên tai, tình cảm của đa số mọi người đều không đáng một xu, thậm chí còn là thứ rất buồn cười.
Đôi khi cô ấy cũng sẽ ghen tị với tình cảm giữa anh trai và chị dâu nhưng cô ấy cũng biết rằng điều đó là không thể, không phải ai cũng gặp được người như vậy.
Hiện tại cô ấy đang có một cuộc sống tốt đẹp và cũng không muốn mạo hiểm thay đổi nó.
Cô ấy chỉ cần biết rằng cậu ấy đang sống tốt là được rồi.
Nhưng chia tay thì cô ấy vẫn buồn, Đậu Đậu chân thành nói: “Ngày mai anh đi rồi, vậy em có thể tiễn anh được không?”
Trong miệng Tần Mục tràn đầy vị đắng chát, bông hoa trong lòng cậu ấy còn chưa kịp nở đã bị bóp nát.
Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không ép buộc cô ấy: “Được.”
Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm nhưng giống như lại cảm thấy mình vừa đánh mất thứ gì đó.
Hai người im lặng suốt dọc đường, bước đi trên một con đường vắng vẻ dưới ánh trăng.
Tần Mục bước đi chậm rãi nhưng đi chẳng được bao lâu đã tới cửa nhà rồi.
Đậu Đậu cố gắng mỉm cười nói: "Anh Tiểu Mục, tới nhà em rồi, anh nhanh về nhà đi."
Tần Mục gật đầu: "Được, anh nhìn em vào nhà rồi đi."
Đậu Đậu vẫy tay chào rồi đóng cửa lại.
Tần Mục nhìn cánh cửa đóng kín, trong lòng ngập tràn sự cay đắng.
Khoảng cách giữa hai người quá xa xôi, từ ban đầu đã là như thế, dù cậu ấy có cố gắng thế nào cũng không bao giờ có thể với tới cô ấy được.
Đậu Đậu cũng ngơ ngác đứng bên kia cánh cửa cho đến khi Bạch Tuyết xông tới.
"Ư ử ư ử."
"Ngao ngao ngao."
Đậu Đậu lấy lại tinh thần, cô ấy cố gắng mỉm cười bước vào nhà.
Anh trai và chị dâu cô ấy vẫn chưa đi nghỉ, hai người còn chuẩn bị sẵn món hoành thánh thơm ngon rồi chờ cô ấy.
Đậu Đậu vứt đi nỗi buồn mang mác trong lòng, cô ấy vui vẻ đi tới: “Em về rồi ạ.”
Khương Ninh lo lắng hỏi: "Nếu nhiều việc quá thì coi việc nào nên giao cho công nhân thì giao đi, em đừng để mình mệt mỏi quá."
Đậu Đâu rửa tay xong thì bưng chén hoành thánh vừa ăn vừa nói: "Chị dâu, ngày mai anh Tiểu Mục đi rồi ạ, em nên tặng quà gì cho anh ấy nhỉ?"
Khương Ninh không có ý tưởng gì: "Nó thiếu cái gì không?"
Đậu Đậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chú Tần giỏi như thế thì chắc anh Tiểu Mục chẳng thiếu cái gì đâu.”
“Vậy em muốn tặng cái gì thì tặng.” Tần Mục sẽ thích bất cứ thứ gì cô ấy đưa.
Đậu Đậu vẫn để tâm đến chuyện này: “Vậy em sẽ tặng anh ấy loại nông sản gì đó được trồng ở trang trại nhé, tốt nhất là thứ mà thành phố Hoa không có.”
Trời cũng đã khuya nên Khương Ninh bảo cô ấy tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Lúc về phòng, cô nói với Hoắc Dực Thâm chuyện cô có thêm một người ba nuôi.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ rồi nói: “Tham mưu Tư làm vậy để làm gì?”
Nếu nguyên nhân chỉ vì trao đổi vật tư, gia cầm, cây thuốc hay cây nông nghiệp thì không cần phải lòng vòng như vậy.
Dù sao thành phố Hoa cũng không phải đi tay không, bọn họ mang theo rất nhiều vật tư nên chắc là có thể giúp thành phố Phượng phát triển hơn.
Một số đồ vật thực sự đúng là cần khẩn cấp hỗ trợ ví dụ như về trình độ y tế, căn cứ đang có nhu cầu cấp bách để tạo cơ hội cho những phụ nữ lớn tuổi hiếm muộn có con.