Chia tay luôn buồn bã, Khương Ninh miễn cưỡng cười nói: "Thầy Mã, em tin tưởng thành phố Hoa và thành phố Phượng sẽ phát triển rất nhanh, có lẽ lần sau chúng em sẽ tới thăm thành phố Hoa đấy ạ."
Thực tế cô đã yêu cầu ông ấy ở lại vài ngày trước.
Nhưng Mã Quang Niên lại từ chối một cách lý trí: "Ở thành phố Phượng có em rồi nên thầy không có gì phải lo lắng cả, còn thành phố Hoa cần thầy hơn."
Tình yêu lớn không có biên giới, Khương Ninh bị nghẹn họng chỉ vì một câu nói này.
Mã Quang Niên vỗ vai cô nói: "A Ninh, có lúc gặp nhau rồi cũng phải có lúc chia xa, nếu sau này có cơ hội thì chúng ta vẫn có thể gặp lại mà."
Đã đến giờ khởi hành, đoàn khách tham quan lần lượt lên ca nô để đến bến tàu Biển Sâu.
Hai thầy trò ôm nhau, Mã Quang Niên cầm chiếc ba lô cô tặng rồi vẫy tay tạm biệt.
Khương Ninh nhìn ông ấy dần dần đi xa, trong lòng cô cảm giác bứt rứt khó chịu.
Không được bao lâu, có mấy chiếc xe quân sự từ từ đi tới.
Cố Đình Lâm, Tham mưu Tư và những người khác lần lượt xuống xe, mấy người Vu Trường Chinh và sư trưởng Tiêu cũng đến tiễn khách, hai bên đều cười nói vui vẻ, tình cảm chân thành tha thiết.
Khương Ninh cầm quà đi tới: "Ba, ba nuôi."
Món quà này cũng rất phong phú, bên trong có thuốc lá, rượu, trà và những viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh do chính tay cô chế tạo.
Chuyện nhận ba nuôi không được công khai nên ở thành phố Phượng gần như không có ai biết chuyện này, đến khi nghe Khương Ninh gọi Tham mưu Tư là ba nuôi thì mọi người đều rất kinh ngạc.
Tham mưu Tư còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng của sư trưởng Tiêu đã giật giật.
Ông ta đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên hề, tự cho rằng mình thông minh và hành động kín đáo nhưng không ngờ hai bên lại là người một nhà.
Bản thân mình trở thành một trò cười cho thiên hạ.
Máu trong người như muốn sôi trào, vẻ mặt của sư trưởng Tiêu như một bảng màu sặc sỡ.
Nhưng dù sao ông ta cũng là cựu chiến binh trên chiến trường nên có thể điều chỉnh rất nhanh, ông ta lại quay về với hình ảnh lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày giống như không xảy ra chuyện gì.
Ba nuôi rất vui mừng khi nhận được món quà, ông ấy cười ha hả với Cố Đình Lâm rồi nói: "Anh Cố, lần này tôi đi xa hàng ngàn cây số nên anh phải chăm sóc tốt cho con gái nuôi của tôi đó, không được để ai bắt nạt nó nha."
“Cảm ơn tấm lòng của anh, đương nhiên tôi sẽ làm thế.”
"Đừng có nói suông rồi chỉ tập trung vào công việc nha, nếu nó bị mất một sợi tóc nào thì tôi sẽ xử lý anh đó."
Chuyện kết nghĩa này giống như đang thể hiện hai người có mối quan hệ tốt với nhau nhưng hai bên đều hiểu rõ trong lòng, cái này là cố ý nói cho người khác nghe.
Hai người nói chuyện xong, các quan chức cấp cao khác cũng nói lời tạm biệt.
Khương Ninh tìm Đậu Đậu trong đám người, cô phát hiện cô ấy đang đứng nói chuyện với Tần Mục trong một góc.
Tần Mục cầm những nguyên liệu làm món lẩu rồi nhìn chăm chú vào Đậu Đậu giống như muốn khắc hình ảnh của cô ấy vào trong xương.
Cuối cùng cậu ấy cũng không nói nhiều: "Đậu Đậu, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Đậu Đậu gật đầu cười nói: "Anh Tiểu Mục cũng vậy nha, chúc anh đi đường bình an."
Quân đội của thành phố Hoa lần lượt lên tàu, Tần Mục là cảnh vệ của Tham mưu Tư nên phải đi bên cạnh ông ấy.
Khương Ninh cách bọn họ cả một đám người nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trái tim của cậu ấy vỡ vụn.
Đậu Đậu đứng bên bến tàu, cô ấy cố gắng giữ nụ cười trên môi rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy.
Đoàn khách của thành phố Hoa rời đi sau mười ngày.
Bọn họ không đến tay không và thành phố Phượng cũng không để bọn họ rời đi với hai bàn tay trắng.
Hai bên cách nhau quá xa nên việc mang theo gia cầm sống rất bất tiện nhưng lại cầm rất nhiều trứng đã thụ tinh, ngoài ra còn có những cây thuốc, cây nông nghiệp và các loại tằm... mà thành phố Hoa không có.
Đây là điều mà những người sống sót bình thường có thể biết còn những thứ khác sẽ được thảo luận kín sau.
Ngay cả Khương Ninh cũng chưa biết.
Tàu ngầm thành phố Hoa rời đi, Khương Ninh lái xe chở Đậu Đậu về nhà còn Hoắc Dực Thâm đã có quân hàm nên phải tham dự cuộc họp.
Dọc đường đi, Đậu Đậu vốn luôn hoạt bát giờ lại im lặng giống như chưa nguôi ngoai sau nỗi buồn chia ly.
Khi chia tay nhau ở khu biệt thự Tân Thành thì cô ấy đã là một cô gái ngây thơ mới dậy thì, sống bên cạnh Tần Mục mấy năm nên cậu ấy đối với cô ấy vẫn có chút khác biệt so với những người khác.
Khương Ninh không quấy rầy những tâm tư thiếu nữ của cô ấy.
Ba vợ và con rể về rất muộn, Khương Ninh ngồi chờ sắp ngủ quên luôn rồi.
Kết quả đàm phán quân sự giữa hai bên được công bố.