Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1203

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1203 -

Hoàng Mậu sửng sốt: “Chị Ninh, chị biết cô ta?”

Khương Ninh kích động nói: “Người của mình, em mau thả ra.”

Hoàng Mậu buông tay, Trịnh Vỹ Lệ bắt đầu ho khan kịch liệt.

Khương Ninh thật sự không ngờ rằng, cô sẽ gặp được cô ấy ở vùng đất mới.

Lời muốn nói quá nhiều, nhưng nhất thời cô lại không thể nói nên lời.

Cô đưa bình tông quân đội[1] qua.

[1] Bình đựng nước.

Trịnh Vỹ Lệ uống hai ngụm nước để ngăn cơn sặc, còn Khương Ninh cũng lau sạch thuốc màu trên mặt.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Trịnh Vỹ Lệ mất một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, dang tay ôm lấy cô: “Khương Ninh.”

Cô ấy vẫn luôn tin chắc rằng Khương Ninh còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.

Chỉ là không ngờ tới, họ sẽ tương phùng trong hoàn cảnh này.

Sau khi nhóm người Hoàng Mậu nhận ra thì cũng thấy xấu hổ, vừa rồi suýt chút nữa bọn họ đã biến toàn bộ người phe mình thành mớ thịt nát rồi.

Không sai, nhóm người này tất cả đều là người Hoa, hơn nữa vài người còn là nhân viên kế hoạch Helios, cùng với những người sống sót gặp được sau đó.

Khương Ninh hít sâu, giọng điệu có chút lo lắng: “Lục Vũ và Trương Siêu đâu?”

Trịnh Vỹ Lệ cảm thấy rất khó nói: “Bọn họ...”

Khương Ninh thoáng giật mình: “Thế, thế nào rồi?”

“Mấy ngày hôm trước, bọn chị đánh nhau một trận với Đại bàng hói, hai người họ đều bị thương rất nặng, chỉ sợ...”

Khương Ninh nhíu mày: “Tại sao mọi người lại đối đầu với Đại bàng hói?”

Nói ra thì rất dài, nếu mọi hiểu lầm đã được giải quyết thì Trịnh Vỹ Lệ cũng không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian, phải nhanh chóng chạy về nơi đóng quân để phòng thủ.

Khương Ninh thật sự không ngờ ràng Trịnh Vỹ Lệ sẽ dẫn theo đội ngũ đặt bẫy rập và mai phục để bắt giữ Đại bàng hói, nhưng trùng hợp họ lại bị cô đánh nhầm.

Với hoàn cảnh thiếu thốn như này mà bẫy rập làm ra lại không có một chút sơ hở, cho nên mới làm tiểu đội đặc biệt không phát hiện ra.

May mà họ kịp thời phát hiện chỗ bất thường, không xuống dao giết người, nếu không hôm nay sẽ phải máu chảy thành sông, hơn nữa còn là giết đồng bào.

Đặc biệt là những nhân viên kế hoạch Helios cũng đến từ căn cứ quân sự phía Nam.

Tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm khen nhóm người Trịnh Vỹ Lệ mặc dù vũ khí không đạt tiêu chuẩn, nhưng cách ẩn nấp và đặt bẫy đều rất xuất sắc.

Đúng như câu nói kia, lũ lụt tràn vào miếu Long Vương – người một nhà lại không là biết người một nhà*.

*大水冲了龙王庙 – 自家人不识自家人: Người cùng một nhà nhưng vì không biết nhau hoặc hiểu lầm nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột tranh chấp.

Khi đặt chân đến vùng đất mới, niềm vui lớn nhất của Khương Ninh chính là gặp lại Trịnh Vỹ Lệ.

Cô hy vọng Trương Siêu và Lục Vũ vẫn ổn, mọi chuyện đều vẫn còn kịp.

Nơi đóng quân có hơi xa nên họ mất mấy tiếng đồng hồ đi đường.

Không suy nghĩ nhiều, Khương Ninh lái xe đưa cô ấy trở về: “Trên xe có thuốc.”

Vì thế, hai chiếc xe bọc thép đưa Trịnh Vỹ Lệ chạy băng băng trên sa mạc.

Vì sợ hai bên lại hiểu lầm rồi sống mái với nhau, bọn họ còn chở theo vài người sống sót. Thế nhưng vì không đủ chỗ nên chỉ có thể để cho bọn họ ngồi trên nóc xe.

Ngồi trong xe, Trịnh Vỹ Lệ tóm tắt rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Sau khi đất liền bị nhấn chìm, tàu ngầm gặp phải vô số nguy hiểm, trôi dạt vô định giữa đại dương.

Sau đó, họ đã gặp được bạn đồng hành, hơn nữa còn vừa đi vừa kết bạn.

Đội ngũ càng lúc càng lớn, tổng cộng lên đến 7 chiếc tàu ngầm.

Cho dù các thành viên có tiết kiệm đến đâu thì số lương thực dự trữ vẫn bị ăn hết.

Bọn họ chỉ đành phải bắt cá. Vì sợ có virus viễn cổ nên sau khi giết cá thì họ chỉ lấy thịt cá sạch, nấu mấy tiếng mới ăn.

Sau đó, họ lại liên tục gặp được những người sống sót ở các quốc gia khác, rồi đánh đập lẫn nhau cướp đoạt tài nguyên.

Cuộc sống tuyệt vọng mà tàn khốc, kéo dài đến khi đất liền một lần nữa trồi lên.

Sau khi lên bờ, bọn họ liên tục gặp được người sống sót, chỉ cần là đồng bào không mất đi nhân tính thì có thể cùng nhau sát cánh chống lại kẻ thù.

Mấy năm trôi qua họ cứ tiếp tục sống như vậy, đội ngũ đã lên đến hơn hàng nghìn người.

Sau đó phát hiện ra mỏ dầu lộ thiên, vì nguồn lửa nên đội ngũ cũng định cư ở gần đó, ai ngờ mấy tháng trước lại bị Đại bàng hói theo dõi.

Bọn họ cũng không ngờ rằng, căn cứ quốc gia của Đại bàng hói cũng nằm trên vùng đất này, hơn nữa chúng còn cử người đi ra ngoài tìm kiếm tài nguyên.

Chẳng những mỏ dầu bị theo dõi mà chúng còn muốn thu nạp bọn họ thành nô lệ để đào mỏ dầu.

Nhóm người Trịnh Vỹ Lệ không làm thì đương nhiên là bắt đầu đánh nhau.

Bình Luận (0)
Comment