Căn cứ quốc gia của Đại bàng hói cách khá xa, hơn nữa trong lòng chúng cũng xem thường bọn họ, nên cũng không cử quá nhiều lính đến đây, nhưng người ta thắng ở trang bị, vũ khí mạnh.
Nhóm người Trịnh Vỹ Lệ không có nhiều vũ khí, chỉ đành áp dụng chiến thuật của ông cha ngày trước, chia ra đánh du kích.
Mọi chuyện cứ như vậy diễn ra suốt nửa năm.
Dự đoán đội ngũ vận chuyển dầu của Đại bàng sẽ đi qua từ nơi này, cho nên Trịnh Vỹ Lệ dẫn đội đến đào hố mai phục, muốn tập kích xe vận chuyển dầu nổ chết bọn họ, ai ngờ bị nhóm người Khương Ninh đánh bậy đánh bạ đụng phải.
Khương Ninh không thể tưởng tượng được, chỉ bằng mấy khẩu súng bắn chim mà bọn họ có thể đối phó với đám người Đại bàng hói nửa năm?
Thành phố Phượng chỉ có hơn một trăm hai mươi ngàn người, mà đội ngũ của nhóm Trịnh Vỹ Lệ lại có hơn một nghìn người, quy mô quả thật không hề nhỏ.
Nhóm Hoàng Mậu nghe thấy mỏ dầu đã được đồng bào phát hiện ra trước, nhưng lại bị Đại bàng hói dùng bạo lực cướp đoạt, lập tức giận sôi máu.
Lý nào lại như vậy, nhất định họ phải giành về!
Khương Ninh hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, chỉ lo lắng Trương Siêu và Lục Vũ sẽ xảy ra chuyện.
Họ đã từng giúp đỡ nhau lớn lên trong cô nhi viện, nếu nói là người thân thì cũng không quá.
Họ không ngừng tăng tốc, bụi đất bay đầy trời.
Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng họ cũng chạy đến nơi đóng quân.
Quả nhiên, khi Black Hawk và Hummer xuất hiện đã khiến nơi đóng quân lập tức trở nên cảnh giác. Khi họ định chia thành tốp nhỏ để phát tín hiệu thì lại phát hiện người của mình ngồi trên nóc xe.
Bọn họ liều mạng vẫy tay ra hiệu: Người của mình.
Có lẽ lần này họ đã đánh thắng được Đại bàng hói, còn chiếm được vũ khí của bọn chúng.
Chị Trịnh uy vũ, không ngờ lại chiếm được hai chiếc xe bọc thép trở về.
Hummer hùng hùng hổ hổ tiến vào nơi đóng quân cũ nát, Trịnh Vỹ Lệ vội vàng xuống xe, lo lắng nói: “Trương Siêu và Lục Vũ thế nào rồi?”
Một người phụ nữ mảnh khảnh bước tới: “Chị Trịnh, bọn họ vẫn luôn hôn mê phát sốt, có lẽ...”
Thấy tất cả những người xuống xe đều mặc đồ của Đại bàng hói, mọi người lập tức lo lắng, như vậy là sao?
Nhóm người Hoàng Mậu đã lau đi thuốc màu trên mặt, vội vàng chào hỏi: “Đừng lo lắng, là người của mình.”
Đồ trang bị Black Hawk, gương mặt phương Đông, ngôn ngữ thân quen làm mọi người đều ngơ ngác.
Khương Ninh không rảnh để ý đến chuyện khác, vội đi theo Trịnh Vỹ Lệ tiến vào lều bạt.
Trong lều bạt, có hai bộ xương khô đang nằm... Họ thật sự rất gầy, hai má hóp lại, nằm bất động.
Theo bản năng, cô đi chậm lại, lo lắng sẽ làm ồn đến bọn họ và sợ sẽ khiến bọn họ sợ hãi.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giống như búp bê đã từng khiến vô số phụ nữ phải ghen tỵ kia của Lục Vũ, bây giờ lại giống như cục than đen, ngũ quan thô ráp, da dẻ nứt nẻ gầy gò.
Không có một chút sức sống.
Cô cũng không thể nhận ra Trương Siêu, chẳng những anh ấy đã già hơn mà còn thay đổi rất nhiều, cảm giác như già thêm mười mấy tuổi.
Lúc này, trái tim của Khương Ninh thắt chặt lại.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, mấy năm nay bọn họ đã phải gặp bao nhiêu tội, chịu bao nhiêu khổ.
Bên tai vẫn còn văng vẳng những âm thanh nói cười vui vẻ, ấm áp ở tầng mười tám khi ba người gặp nhau.
Không ngờ rằng họ lại đi đến ngày hôm.
Cô ngờ vực bước tới, đặt tay lên trán Trương Siêu.
Quanh năm sống trong tàu ngầm, so với anh ấy thì da của Khương Ninh trắng hệt như bánh bao.
Trán anh ấy nóng rẫy, hơi thở hỗn loạn.
Hai người đều bị thương do súng bắn, nhưng may mắn là không thương tổn đến chỗ quan trọng.
Nhưng thiếu bác sĩ thiếu thuốc men, chỉ dùng dao nhỏ nóng đỏ moi viên đạn ra, còn việc sống hay chết chỉ có thể xem vận mệnh, vượt qua được thì thắng cuộc.
Nửa năm này, cuộc sống quá tồi tệ, mỗi ngày họ đều phải đánh du kích với Đại bàng hói, làm gì có cơ hội gieo trồng sinh tồn. Chính vì vậy, sức khỏe của mọi người đều rất suy yếu, càng không cần phải nói đến người bị súng bắn.
Không ngoài dự đoán, những người bị thương đều bị nhiễm trùng.
Hoắc Dực Thâm cầm theo hòm thuốc tiến vào, lẳng lặng đưa cho Khương Ninh.
Khương Ninh tiêm cho hai người thuốc chống viêm và hạ sốt, để Trịnh Vỹ Lệ đút nửa chén đường glucose trước rồi sau đó lại đút thuốc kháng sinh.
Cô lại rửa sạch vết thương của hai người, sau khi khử trùng xong thì lấy thịt đã bị nhiễm trùng ra rồi khâu lại, băng bó thêm lần nữa.
Không chỉ xử lý cho hai người họ mà Khương Ninh cũng xử lý cho những người khác.
Nhìn thấy có thuốc, mắt của ai cũng sáng lên.
Có người không chịu nổi, môi run rẩy hỏi: “Đồng chí, mọi người từ đâu đến vậy?”
Chẳng những mặc quân phục của Đại bàng hói, mà cũng có da có thịt.
So sánh với bọn họ thì sự tồn tại của mình giống như quỷ vậy.