Khương Ninh bận rộn trong lều vải, còn đám người Hứa Khai Thái không giúp được việc gì khác nên khi thấy thành viên ở nơi đóng quân tò mò, bọn họ bèn đứng lên tuyên truyền: “Chúng tôi đến từ căn cứ Phượng Thành, ngoài ra còn có căn cứ cấp quốc gia gọi là căn cứ Hoa Thành, đều là do quân đội thành lập. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể tự mình lựa chọn. So với nơi này, điều kiện hai căn cứ cũng coi như khá tốt, ít nhất không cần lang thang bên ngoài, sự ấm no và an toàn cũng được bảo đảm ở mức nhất định.”
Về nhà ư? Hóa ra họ vẫn còn nhà.
Trong nháy mắt có vài người rơi lệ, bọn họ có cảm giác giống như mình đã mơ một giấc mơ dài.
Sinh tồn, chiến đấu, tính mạng của người yêu bị đe dọa khiến Trịnh Vỹ Lệ kiệt sức.
Cô ấy ngây người ra nhìn Lục Vũ, mệt mỏi đến mức không còn tí sức lực nào, nói với Khương Ninh: “A Ninh, cám ơn.”
Khương Ninh an ủi: “Chị đừng quá lo lắng, Lục Vũ sẽ không sao đâu.”
Trịnh Vỹ Lệ không thể nào ngừng lo lắng được, thần chết đã gõ cửa vô số lần, không phải lần nào cũng có thể may mắn tránh thoát.
Cô ấy cầm lấy tay Lục Vũ, lẩm bẩm nói: “Lục Vũ, anh mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, A Ninh đến rồi.”
Thỉnh thoảng, anh ấy sẽ nhắc tới, không biết bây giờ Khương Ninh ở đâu, sống có tốt hay không?
Sau đó lại tự hỏi tự đáp, cô và anh Thâm giỏi như vậy, sao mà sống không tốt được chứ.
Tận thế gian nan, tình cảm có lẽ thật sự là cọng rơm để những người sống sót liều mạng sống.
Đối mặt với Lục Vũ và Trương Siêu đang rơi vào hôn mê, tâm trạng Khương Ninh phức tạp đến cùng cực, lời đến miệng lại không nói nên lời.
Cô trông coi ở trong lều, đám người Hứa Khai Thái ở bên ngoài cũng không rảnh rỗi, bọn họ trò chuyện với người trong doanh trại, chỉ một lát lấy được tin tức mình muốn.
Thật không ngờ, chuyện doanh trại kết oán với Đại bàng hói còn có liên quan với thùng lưu trữ.
Thùng lưu trữ cách doanh trại hơn một trăm cây số, nó là do bọn họ phát hiện đầu tiên.
Đây là thứ mà Hoa Hạ dồn vô số tâm huyết mới giữ được, hơn nữa đám người Trịnh Vỹ Lệ vốn là nhân viên Kế Hoạch Helios.
Họ có trách nhiệm bảo vệ những thùng lưu trữ còn sót lại.
Ai ngờ giấy không gói được lửa, bọn họ nhanh chóng bị Đại bàng hói phát hiện.
Vì bọn chúng không thể dời thùng đi nên đã muốn phá thùng.
Có điều doanh trại không cho, sau khi bàn bạc không có kết quả thì hai bên khai chiến.
Bọn họ càng coi trọng thùng lưu trữ thì Đại bàng hói càng cảm thấy bên trong có đồ tốt. Vì cố gắng phá không có hiệu quả cho nên bọn chúng đã xin căn cứ, đang điều trang bị tháo dỡ tiên tiến nhất tới.
Trong lúc chiến đấu hỗn loạn, bọn Trương Siêu Lục Vũ đã bị thương.
Một khi Đại bàng hói công phá thành công thì vật tư bên trong sẽ bị cướp đi.
Mặt khác, hơn một trăm người ở doanh trại còn bị Đại bàng hói bắt làm tù binh, ép bức bọn họ làm cu li ở mỏ dầu ngoài trời, phải chịu đựng sự ngược đãi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Tiểu đội đặc biệt đều là quân nhân, hơn nữa lề lối tư tưởng khá cao.
Biết được đồng bào phải chịu sự đối xử không dành cho con người này, trong lòng bọn họ dấy lên lửa giận hừng hực.
Dù tức thì tức, nhưng họ vẫn còn khá lý trí.
Hoắc Dực Thâm bình tĩnh nói: “Sao hai người không rời đi?”
“Rời đi sao?” Tổ phó của doanh trại cười khổ nói: “Bọn tôi có thể đi đâu chứ?”
Ngoại trừ biển rộng mênh mông thì cũng chỉ còn đất liền hoang tàn, nếu như đụng mặt người sống sót khác mà mình không là thợ săn thì sẽ biến thành con mồi.
Nơi này có mỏ dầu, còn có thùng lưu trữ, ít nhất còn có vài phần hi vọng.
Thật ra lúc mới đến đây, bọn họ đã từng trồng trọt.
Nhưng hạt giống của tàu ngầm vốn rất ít, cộng thêm thời gian cất giữ quá lâu dẫn đến tỷ lệ nảy mầm thấp, sau đó Đại bàng hói xuất hiện dùng sức mạnh để thao túng mọi thứ. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể đánh du kích khắp nơi, việc trồng trọt cũng bị bỏ quên.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự không kiên trì nổi nữa.
Nhưng nếu cứ trơ mắt nhìn thùng lưu trữ bị phá hủy, mỏ dầu bị chiếm lấy, bọn họ thật sự không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng.