Bọn họ đang chờ cơ hội, chờ Đại bàng hói cưỡng ép phá hủy thành công thì bọn họ sẽ tìm cơ hội đoạt lấy vật tư trong thùng lưu trữ, cứu những đồng bào bị ép làm nô dịch ở mỏ dầu rồi tìm cơ hội rút lui.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, bốn người đứng đầu của doanh trại thì có hai người bị thương hôn mê, nguy kịch một sớm một chiều, một người khác thì đang cải trang thành nam nhân làm nội ứng ở trại tập trung của mỏ dầu, chờ đợi và tìm kiếm cơ hội phản công.
Hiện tại chỉ còn Trịnh Vỹ Lệ, không có vũ khí, không có lương thực, chỉ có một người thì rất khó chống đỡ.
Hoắc Dực Thâm hơi nhíu mày, người đến mỏ dầu làm nội ứng là Đinh Kỳ.
Điều này phù hợp với tính cách của bốn người.
Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như thế, bốn người còn có thể đạt được thành tựu như thế, không khỏi làm cho người ta kính nể.
Hoàng Mậu vén lều lên, nháy mắt với Khương Ninh.
Khương Ninh ra khỏi lều, hai người đến một góc nói chuyện.
Hoàng Mậu hạ giọng, tóm tắt lại tình huống mà đội viên tìm hiểu được, sau đó nói: “Tổ trưởng Ninh, tất cả những người cầm đầu doanh trại đều là nhân viên Kế Hoạch Helios của căn cứ quân đội phía Nam, tư tưởng, giác ngộ của bọn họ tương đối cao, những người sống sót mà bọn họ thu nhận đều đã trải qua bài kiểm tra, tổng thể đội ngũ khá ổn, nhưng mà để đấu với Đại bàng hói thì còn quá kém. Họ đều là đồng bào Hoa Hạ, chúng tôi cũng muốn giúp một tay, coi như là duyên phận, hơn nữa cũng không có hại với chúng tôi.”
Người của tiểu đội trục vớt đặc biệt ai nấy đều phất nhanh, bọn họ cũng đổi được kha khá lương thực, hơn nữa mỗi lần ra biển căn cứ đều cho một khoản, lúc rảnh rỗi thì lại xuống biển vớt chút đồ biển gì đó, tích lũy được kha khá lương thực.
Bình thường, họ đều đặt chúng ở tàu vận chuyển, nhưng hiện tại tàu vận chuyển đang ở trong tay Khương Ninh.
Lương thực dự trữ như thế là rất nhiều đối với 14 thành viên, nhưng đối với doanh trại khoảng một ngàn người thì như muối bỏ biển.
Tuy nhiên, họ vẫn sẵn sàng lấy nó ra.
Khương Ninh không có ý kiến, nhưng chỉ lái hai chiếc xe tới, không có lý do gì lấy quá nhiều vật tư, chỉ có thể tán gẫu bày tỏ lòng thành.
Vì thế, cô đi lên xe kéo ra năm túi lương thực.
Mỗi túi khoảng 20 cân, đủ để cho người sống sót trong doanh trại lấp đầy bụng.
Nói là lương thực nhưng thật ra chính là khoai lang phơi khô và khoai tây nghiền thành bột, ngay cả cặn bã cũng trộn lẫn vào.
Cho dù mùi vị rất dở nhưng đối với doanh trại mà nói đây đã là đồ ăn vô cùng ngon.
Nhà bếp muốn để dành thì nấu loãng ra mới đủ cho mỗi người nửa bát lót bụng.
Thiên tai tận thế đã qua hơn mười năm, thử hỏi ai chưa từng đói bụng, Hoàng Mậu cũng từng gặm rễ cỏ, cũng đã ăn đất Quan Âm, nhưng dù sao chuyện đó cũng đã qua rất lâu rồi.
Bây giờ nhìn thấy người trong doanh trại gian nan như thế, cậu ấy không khỏi nhớ tới khoảng thời gian gian nan kia: “Hay là chúng ta mang bọn họ về nhà đi?”
Hoắc Dực Thâm bình tĩnh phân tích: “Bọn họ có quy mô doanh trại, hơn nữa còn có người lãnh đạo. Cho dù có rời đi hay muốn đi đâu hay không là do bọn họ tự quyết định, tốt nhất là chúng ta đừng nhúng tay vào.”
Cho dù xuất phát từ cùng một căn cứ, hoặc là người quen bạn bè, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, một bên nhiệt tình quá mức sẽ dễ làm cho người ta khó xử.
Đây cũng là chuyện mà đám người Hoàng Mậu không nghĩ tới, trong lúc nhất thời bọn họ đều yên lặng.
Đội ngũ hơn một ngàn người, đã xem như là một thế lực không thể khinh thường.
Các đội viên cứ như vậy dừng lại không đề cập tới chuyện này nữa, bắt đầu thương lượng làm sao lấy lại thùng lưu trữ.
Thùng lưu trữ đã bị Đại bàng hói chiếm lấy, hơn nữa bọn chúng đã điều thiết bị đặc biệt tới để cố phá hủy.
Không thể trì hoãn thêm nữa…
Nhưng hiện tại nếu rút dây động rừng, nếu như qua đó chém giết lấy thùng lưu trữ đi, dù cho giết hết toàn bộ Đại bàng hói tại hiện trường thì phía doanh trại còn có hơn một ngàn người, bí mật của Khương Ninh chắc chắn sẽ bại lộ.
Họ có thể chạy, nhưng những người trong doanh trại thì sao?
Đại bàng hói có thể trả thù bọn họ một cách điên cuồng hơn, thậm chí là giết chết tù binh ở trại tập trung cho hả giận.
Đi sai một bước sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền cho nên việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Hứa Khai Thái đề nghị: “Hay là tôi dẫn theo vài người đi dò đường trước, thăm dò tình huống của bọn họ rồi thảo luận, vậy được không?”
Không chỉ tìm thùng lưu trữ, bên phía dầu mỏ cũng vậy.
Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Chú dẫn người đi tìm thùng lưu trữ, tôi dẫn người đi mỏ dầu.”
Mọi người phân công hợp tác, còn Khương Ninh thì ở lại chăm sóc bệnh nhân trong doanh trại.
Đêm khuya, Trương Siêu mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ phát hiện một bóng người đang ngồi bên cạnh.
Anh ấy tưởng là Đinh Kỳ, nhưng hình như không giống lắm.
Sau khi cơn mê man đi qua, tầm mắt anh ấy dần dần rõ ràng.
Khương Ninh? Là anh ấy đang nằm mơ hay là anh ấy đã đến chỗ Diêm Vương rồi.
“A Ninh hả?”
Khương Ninh đang ngủ say thì bị thanh âm khàn khàn đánh thức.
Nhìn người tiều tụy suy yếu trước mắt, cô nở nụ cười an tâm: “Đúng rồi, A Siêu.”