Chỉ mới chớp mắt là đã qua mấy năm, sống chết mờ mịt.
Bao nhiêu người thân bạn bè có khi cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại.
Khương Ninh rất vui mừng vì mình trôi dạt trên biển quanh năm, đi lòng vòng trên toàn cầu tìm vật tư, bằng không thì sẽ thật sự không có cơ hội tìm được bọn họ.
Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho.
Trương Siêu hơi hoảng hốt: “A Ninh à, đây là điện Diêm Vương sao?”
Khương Ninh dở khóc dở cười: “Diêm Vương chê cậu không đủ hai lạng thịt nên không nhận.”
Cô tiếp tục đút nửa bát nước đường cho anh ấy, thấy tinh thần anh ấy khá hơn một chút, cô nói vài lời ít ỏi: “Sau khi lục địa nổi lên, tớ vô tình tìm được căn cứ Phượng Thành, sau đó gia nhập tiểu đội trục vớt của quân đội, phiêu bạt khắp nơi vớt vật tư, không ngờ lại gặp các cậu ở đây.”
Cô không để anh ấy nói nhiều: “Cậu trở về từ chỗ chết, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trương Siêu quá yếu cho nên dù anh ấy muốn nói chuyện thì cũng không có sức để mà há miệng, anh ấy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Dường như là đã mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng Trương Siêu hơi nhếch lên.
Trời sắp sáng, Lục Vũ cũng tỉnh lại: “Bà xã.”
Trịnh Vỹ Lệ cười với anh ấy mà như sắp khóc vậy.
“Đừng khóc, anh còn phải hôn bà xã mà, mạng anh lớn không chết được đâu.”
Chậc chậc chậc, đã là vợ chồng già bao nhiêu năm rồi mà cái miệng dỗ dành phụ nữ này của anh ấy chưa từng thay đổi.
Trách không được Trịnh Vỹ Lệ bị anh ấy nắm trong lòng bàn tay.
Nghe thấy bên cạnh có tiếng cười nhạo, Lục Vũ cố hết sức quay đầu, đồng tử anh ấy không ngừng phóng đại: “A Ninh à?”
Không phải chứ, đây là nằm mơ hay là ảo giác thế!
Trịnh Vỹ Lệ như trút được gánh nặng, giọng nói cô ấy khàn khàn mà nghẹn ngào: “A Ninh đến rồi, hơn nữa chính em ấy cứu anh và Trương Siêu.”
Không, đây nhất định là mơ rồi, bọn họ đã giống như mấy cụ già với làn da sần sùi cả rồi mà A Ninh vẫn là tiên nữ, gần như chẳng thay đổi gì.
Lục Vũ tin rằng Khương Ninh sẽ sống rất tốt, nhưng anh ấy không thể tin đời này bọn họ còn có cơ hội gặp lại nhau.
Trịnh Vỹ Lệ giải thích: “A Ninh đi tìm thùng lưu trữ, suýt nữa là bọn em đã hiểu nhầm, sống mái với nhau rồi...”
Niềm vui gặp lại giống như một liều thuốc trợ tim, khiến sắc mặt Lục Vũ tốt hơn rất nhiều: “Anh Thâm và Đậu Đậu đâu, hai người họ thế nào rồi?”
“A Thâm đang dẫn người ra ngoài thăm dò mỏ dầu, Đậu Đậu thì mở nông trường ở căn cứ Phượng Thành.”
Thành phố Phượng là quê hương của ba người sao?
Đậu Đậu giỏi như vậy cơ à, thế mà mở được cả nông trường.
Nghe có vẻ như thiên đường và địa ngục.
Bên này đất đai hoang tàn, cát bụi mịt mù, bên kia nông trường xanh biếc, nghe như một giấc mơ dài vậy.
Thấy tinh thần của anh ấy khá tốt, Khương Ninh nói sơ lược về thành phố Hoa và thành phố Phượng: “Đều do quân đội quốc gia thành lập, nhất là căn cứ Hoa Thành là căn cứ cấp quốc gia, thành phố Phượng là căn cứ do quân đội phía nam thành lập.
Có lẽ là do bọn họ lên bờ quá sớm, cũng có lẽ là không gặp được đội ngũ tìm kiếm người sống sót của căn cứ Phượng Thành nên bọn họ cứ thế đóng quân trên khối đất liền hoang tàn này, đánh bậy đánh bạ mà thành hàng xóm với Đại bàng hói.
Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
Không biết là đại bản doanh Đại bàng hói quá mức kiêu ngạo không đặt bọn họ vào mắt, hay là bị chuyện khác cuốn lấy, hoặc có lẽ là thiếu nô lệ, tóm lại là bên Đại bàng hói không điều lực lượng hùng hậu của mình tới đây tiêu diệt bọn họ, lúc này mới cho doanh trại cơ hội thở dốc.
Sáng sớm, hai nhóm tiểu đội ra ngoài điều tra đều an toàn trở về.
Mà sau khi Trương Siêu và Lục Vũ nghỉ ngơi và hạ sốt, tinh thần bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều.
Đều đến từ căn cứ quân sự phía nam, mà Hứa Khai Thái lại là tổng huấn luyện viên của đội tàu ngầm, ba người nhìn ông ấy mà khâm phục và kính trọng: “Tổng huấn luyện viên Hứa.”
Hứa Khai Thái khẳng định: “Mọi người vất vả rồi.”
Một câu, năm chữ, suýt nữa đã làm cho bọn họ rơi lệ tại chỗ.
Nói thật, ba người cũng không nghĩ rằng mình có thể chống đỡ tới hôm nay.
Bọn họ trôi nổi trên biển như cái xác không hồn, luôn phải làm việc gì đó, kiên trì điều gì đó, mới có thể khiến mình sống sót.